Đợi Bùi Thận đi khỏi, cơn buồn ngủ của Thẩm Lan cũng hoàn toàn tan biến, nàng nằm trên giường mở to mắt nhìn bức thủy mặc vạn dặm giang sơn trên đỉnh màn. Nhìn một lát, có lẽ không còn Bùi Thận quấy nhiễu, Thẩm Lan lại bắt đầu hơi buồn ngủ, chẳng mấy chốc đã lim dim ngủ mất.
Trong nhà một mảnh u tĩnh, ánh nắng len qua cửa sổ khe khẽ chiếu lên tấm màn, hộp hương khắc đám mây bay treo trên đỉnh màn đựng hoa mai ướp hương, tỏa ra mùi mai nhàn nhạt quẩn quanh.
Thẩm Lan ngủ rất sâu, có lẽ là tinh thần căng thẳng, thể xác mỏi mệt lâu ngày, nên cho dù ngủ thật lâu vẫn còn sót lại vài phần uể oải. Nàng tựa vào gối gấm màu xanh, ngẩn ra trong chốc lát rồi mới đứng dậy.
Vén màn lụa, xỏ giày vải trắng, Thẩm Lan đang định xuống giường, chợt nghe cửa gỗ khắc hoa kẽo kẹt mở ra, có bốn nha hoàn nối đuôi nhau tiến vào.
Cùng mặc áo xanh lông két, mang váy đinh hương, khoác bỉ giáp xanh nhạt, cùng là nha hoàn bậc hai.
Một người nâng thau đồng đặt lên bồn gỗ nam sơn đen mạ vàng, vắt khăn bông định tới lau mặt cho Thẩm Lan. Một người tiến lại thay quần áo cho nàng, một người khác mở rương trang điểm đứng chờ sẵn, người cuối cùng chỉ chờ Thẩm Lan đứng dậy liền trải phẳng nệm, gấp gọn mền.
“Khoan đã.” Thẩm Lan hỏi, “Các em là người mới đến sao?” Bốn người, ai cũng là gương mặt mới.
Nha hoàn dẫn đầu mang khuôn mặt trứng ngỗng, thấy sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-lam-thiep/2750148/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.