Hôm sau, Thẩm Lan tỉnh lại trên chiếc giường giăng màn lụa, nhìn chằm chằm bức họa liên chử văn cầm đồ trên đỉnh màn ngẩn ra một lát, liền nghe thấy tiếng Bùi Thận cười nhẹ bên tai: “Mau dậy đi, dẫn nàng đi xem hội chùa.”
Thẩm Lan nhắm mắt lại: “Mấy giờ rồi?”
Bùi Thận nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ, nhân tiện đáp: “Giờ Mẹo một khắc”
Thẩm Lan lắc đầu: “Hội chùa kéo dài ba ngày liên tiếp, cứ thong thả mà đi xem. Chứ ngài mà bảo ta ngày ngày dậy sớm, ta không làm được.”
Bùi Thận không kiềm được bật cười, lại thấy làn da trắng tuyết của nàng lấm tấm vết đỏ chưa tan hết, trắng đến lóa mắt, đỏ rực đắm chìm.
Vừa mở mắt lại gặp cảnh tươi đẹp thế này, lòng Bùi Thận hơi động, sán lại gần, Thẩm Lan thấy thế khịt mũi: “Giỡn chưa đủ sao?”
Bùi Thận khẽ hắng giọng, ngượng ngùng nói: “Mệt lắm rồi đúng không, ta xoa bóp cho nàng.”
Hôm qua y cũng nói giống vậy, Thẩm Lan cũng lười vạch trần cái cớ vụng về của y, chỉ nhắm mắt nói: “Ngài tốt hơn là mau đi tập võ đi, nếu lại giống như hôm qua, ban ngày ban mặt vừa đóng cửa vừa gọi nước, nha hoàn vú già viện này sợ rằng đều tới chế giễu ta.”
Bùi Thận chỉ nghĩ nàng đang đùa, cũng cười: “Ai dám?” lại an ủi nàng: “Nàng là chủ trong viện này, nếu ai dám ăn hiếp nàng, cứ mách lại với ta là được.”
Thẩm Lan định nói với y nàng không danh không phận, đâu được xem là chủ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-lam-thiep/2750145/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.