Thẩm Lan một đường đổi qua nhiều thuyền nhỏ, vì những người lái thuyền nhỏ đa số đều không biết chữ, không ai đề cập tới giấy thông hành cả. Thẩm Lan vừa đi hỏi thăm, vừa đổi thuyền, đi ba ngày ba đêm không ngừng, cuối cùng nàng đã tới được trạm Càn Ninh.
Càn Ninh là trạm lớn tọa lạc tại Thương Châu, cách điểm dừng chân Tô Châu chỉ mới một phần tư quãng đường. Nếu lại tiếp tục ngồi thuyền nhỏ, không tính tới việc phải lo lắng đề phòng, cũng chẳng biết ngày tháng năm nào mới tới được Tô Châu.
Huống hồ tới được Tô Châu rồi, mà vấn đề giấy tờ vẫn chưa giải quyết, sẽ bị liệt vào loại hộ tịch ẩn (1). Người mang hộ tịch ẩn mà không nương nhờ thế gia đại tộc, lại không có thân bằng quyến thuộc ở địa phương, nhỡ may bị đánh chết ở đầu đường cũng chẳng ai đi báo quan cho.
Thẩm Lan nhanh chóng quyết định, nhân lúc Tô Châu cách Thương Châu khá xa, thuộc địa phận hai tỉnh khác nhau, nàng phải nắm được giấy thông hành của Thương Châu.
Chỉ có như vậy, sau này tới được Tô Châu, hai nơi khoảng cách xa xôi, quan phủ rà soát khó khăn, mới khó bị lộ tẩy hơn.
“Xin hỏi huynh đài, ở đây có tiệm quần áo cũ nào không?” Thẩm Lan đứng trên phố, hỏi ngẫu nhiên một người.
“À, đi tới hai dặm, chỗ tiệm vàng có một tiệm quần áo cũ đó, giá cả cũng phải chăng.”
Thẩm Lan lại hỏi thêm vài người, nhận được những câu trả lời không giống nhau. Cuối cùng nàng đành chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-lam-thiep/2750128/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.