<Chương này viết theo điểm nhìn của tiểu P nha:”))>
Suy sụp trở lại phòng, theo thói quen ngẩng lên nhìn sang căn phòng cách vách.
Hắn đã ngủ rồi?
Hay là vẫn ngẩn người như cũ?
Hắn sẽ vẫn như cũ mỉm cười ngọt ngào với mình và nói, “Tiểu P, ngủ ngon!” phải không?
Dừng chân, nhìn căn phòng tối đen một mảnh,
Trên tay là thanh kiếm nặng trĩu.
Mở cửa sổ, nhìn ra ánh trăng tận cuối chân trời, và cả vầng thái dương đang dần hiện rõ.
“Thái dương ngày hôm nay vĩnh viễn cũng không thể giống thái dương ngày mai.”
Hắn đứng dưới vầng thái dương nói với ta, nở một nụ cười đẹp vô cùng, đẹp đến khiến người ta cũng muốn vui vẻ cười theo.
Nhưng ta biết, ta biết hắn tuy cười, nhưng không có lấy một chút khoái hoạt!
Vương gia yêu Văn đại nhân, từ năm Văn đại nhân 12 tuổi phụng chỉ vào ở phủ Vương gia, Vương gia liền yêu y.
Năm năm, ta tận mắt nhìn Vương gia vì lấy lòng Văn đại nhân mà làm hết thảy, mà hết thảy ấy, đều chỉ để đổi lấy nụ cười của y.
Năm năm, Văn đại nhân không hay cười, thậm chí ngay cả một con mắt cũng chưa hề nhìn Vương gia!
Cho nên Vương gia nổi giận. Giận dữ, hận thù, nhưng mà, vẫn yêu vô cùng!
Cuối cùng, Văn đại nhân chạy thoát, rồi biến mất!
“Vì sao người không thể chấp nhận Vương gia?”
Lần đó, Văn đại nhân vẫn đứng giữa vườn mai xinh đẹp, y phục lửa đỏ, tựa như muốn cùng sắc mai đua sánh.
Đại nhân lẳng lặng nhìn ta, đó là lần đầu tiên ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-khoc/178683/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.