“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Y thực hiền lành, hiền lành đến khiến người ta phải nghĩ y là một vị trưởng giả, tuy rằng y bất quá chỉ mới vào thiên mệnh niên kỷ a!
“Bình thân……!” Thanh âm trầm mạnh từ long ỷ cao cao truyền xuống, tuy vậy vẫn rất êm tai.
Nơi này không có một ai, trừ thất hoàng tử vẫn đứng bên cạnh, Vũ Văn Khiếu!
Nhìn hết thảy mọi thứ xung quanh, nơi nơi đều vắng vẻ, trừ bỏ đồ trang trí xanh vàng rực rỡ, không hề có một chút ấm áp của nơi ăn chốn ở, chẳng lẽ Hoàng Thượng vẫn cứ luôn ở ngay tại đây mà nghỉ ngơi sao?
Bỗng nhiên chạm phải một ánh mắt lợi hại, một đôi ưng mâu giống Khiếu như đúc!
“Tiểu Từ……?”
“A, ta, không, có thần!” Xoay người, ha hả, ta làm cũng không tồi đi!
“Trẫm nghe nói ngươi mắc bệnh nặng, đã quên hết chuyện cũ rồi?” Thanh âm uy nghiêm vang lên.
“Đúng vậy!”
“Lên đây, để trẫm xem xem!”
“A ~?” Đi lên đó sao? Nhìn nhìn vị Vương gia siêu cấp đẹp trai vẫn đứng một bên, này cũng không phải là ta muốn làm, mà là hắn bắt ta phải đi lên nga!
“Đặng đặng đặng ~” Âm thanh bước đi thật hữu lực, hả hả, thực uy phong nha!
Đi tới trước mặt hoàng đế một thân long bào sắc tím, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, tuy rằng vẫn có vài nếp nhăn tinh tế, nhưng y vẫn là một người vô cùng dễ nhìn.
“Ngươi gầy quá!” Có thể cảm nhận chút cảm xúc gờn gợn trong mắt y. Đó là cái gì, ta không biết, nhưng lại cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-khoc/178677/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.