“Tỉnh rồi sao?”
“Ân……!”
Căn hầm hôn ám, chậm rãi hỏi, hệt như bọn là một đôi tình nhân, mà không phải địch nhân như khi thượng triều.
“Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có, ta đã quen rồi!”
Cúi đầu đẩy cái ôm của Khiếu ra, cúi đầu mặc quần áo, không thấy Khiếu khẽ nhíu mày.
Vụng về mặc vào, một năm sống ở cổ đại Tiểu Thiên vẫn không biết mặc mấy loại y phục phức tạp thế này, cả người đau nhức cùng chút ôn nhu của người kia càng khiến hắn trở nên buồn bã bất an.
Nhìn động tác vụng về của hắn, đưa tay muốn giúp hắn, lại cảm thấy Tiểu Thiên chợt chần chừ, rồi lại khẽ mỉm cười.
“Bẩn lắm ~!”
Trên áo khoác lông trắng muốt dính đầy dịch cả bọn họ hòa cùng tro bụi ~
“Ân!”
Gật đầu, hai má ửng hồng, “Bây giờ, bây giờ là lúc nào rồi?”
“Hoàng hôn rồi!”
“A ~?”
“Nhìn ngươi ngủ ngon như vậy, không muốn đánh thức ngươi!”
Tiểu Thiên sẽ không thấy vẻ mặt chăm chú nhìn khuôn mặt của hắn lúc ngủ của y, sẽ không thấy sự dày vò của y, lại càng không nhìn thấy cảm tình của y!
Ta có yêu hắn không?
Yêu!
Có hận hắn không?
Hận!
Phải lựa chọn như thế nào đây?
Yên lặng bước ra khỏi hầm, nhìn ánh chiều tà xinh đẹp, suối nước vẫn như trước. Hóa ra căn hầm thông thẳng ra dòng suối gần thư phòng. Suối nước chảy róc rách hòa trong ánh chiều tà, thực đẹp, thực ấm áp!
“Trở về đi, nếu không Khanh sẽ rất lo lắng!”
Không dám lại dừng lại, tình cảm mãnh liệt hôm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-khoc/1574974/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.