< 2 chương này là lời của Tiểu P nhé:”)) >
“Kẻ ngốc còn có thể tiếp tục hay không?”
Đứng sát bên cạnh hắn, hắn không trả lời ta, chỉ chăm chú nhìn lên không trung thêm lần nữa, rồi rời đi.
Xoay người, đuổi theo bóng dáng đau thương kia, đuổi theo thân ảnh lung lay sắp đổ lại vẫn ra vẻ kiên cường kia!
“Ngốc, đây là bệnh, là bệnh không thể chữa khỏi được a, Tiểu P!”
Nhiều năm sau, ta đã biết được đáp án, nhưng khi đó, ai cũng đã phạm phải thật nhiều sai lầm, mà kẻ ngốc đó cũng thế!
“Ngươi vẫn chưa trả lời ta, nếu có ngày ta không còn là ta nữa, ngươi có còn đứng phía sau ta không?”
Xa xa, là thanh âm vui vẻ của hắn, là tươi cười xán lạn của hắn.
Có không?
“Có!”
Không trung cao thật cao, cao đến khiến ta mãi mãi không thể chạm tới.
Bảo hộ hắn, bảo hộ nụ cười của hắn, cho dù trong nụ cười ấy chỉ có sự đau thương…
“Gì cơ? Ta nghe không rõ!”
“Ta sẽ, ta sẽ mãi mãi ở phía sau ngươi ~!”
Chim chóc vươn cánh bay ra, ta biết hắn đã nghe được, bởi vì ta thấy nụ cười hồn nhiên của hắn, nụ cười khiến cho ta cũng phải cười theo.
Khóe mắt lướt qua một mạt hắc ảnh, chỉ là thời gian kẻ đó xuất hiện quá ngắn!
Nhìn thấy mạt hắc ảnh đó, ta nở nụ cười!
Ta biết kẻ đó là ai!
Ta biết!
…
Trời đất cuối thu tràn ngập vẻ tiêu điều, thế giới xanh um tươi tốt ngày nào cũng đã sắp tàn lụi cả ~
Hôm nay xuất hành để chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-khoc/1574948/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.