Thái độ của người xem thường phản ánh rõ nhất thân phận của người nói, ngay khi Đồng Thiệu mở miệng, mấy người trước đó đều thất thần nhìn nhau rồi nhanh chóng rời đi, điều này khó tránh khỏi có chút khó xử.
Đồng Thiệu không hề quan tâm đến người khác, từ đầu đến cuối hai mắt đều dán chặt trên người Khang Dao, ánh mắt nóng bỏng đến mức như muốn xuyên thủng mặt Khang Dao: " Tôi đã nói với anh rồi, không có chỗ cho anh trên sân khấu tối nay, tại sao anh lại qua đây? Hay bản thân anh đang cảm thấy quá nhàm chán? Cố ý muốn nhìn thấy tôi không thoải mái?"
Trong mắt Đồng Thiệu toàn là địch ý cùng phòng bị không thể che giấu, Khang Dao xem đến thú vị, càng chậm rãi từ từ quan sát gương mặt người này, chính xác hơn là ngoại hình của anh ta.
Trong miệng của những người khác, bạn học và thâm chí cả giáo viên trong trường đại học chỉ biết gia đình Đồng Thiệu giàu có còn gia đình Khang Dao là bình thường. Trong mối quan hệ này, cơ thể ban đầu của Khang Dao và Đồng Thiệu thực sự có chung một người cha.
Bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ.
Đáng tiếc, một người là trong thời gian ở trường cùng bạn học sinh hạ, môt người lại là hoàng tử bé có cha thì lấy con gái nhà giàu có và ở rể nhà họ.
Hoàn cảnh cuộc sống hoàn toàn không thể so sánh được.
"Khang Dao" cùng Đồng Thiệu kém nhau nửa năm và cuộc sống của họ cũng hoàn toàn khác nhau.
Môt người đàn ông mang theo đứa con trai ngoaì dã thú của mình vào chính gia đình mình, tự nhiên sẽ không vì gánh nặng nhỏ này mà phá hỏng gia đình hiện tại. Mà người phụ nữ quyền thế kia cũng không chấp nhận chồng mình có bất kỳ tình cảm tốt đẹp nào với "Khang Dao".
Cuộc sống ăn nhờ ở đậu kéo dài cho đến khi trưởng thành vào đại học. "Khang Dao" một mình dọn ra khỏi nhà họ Đồng tự kiếm tiền đóng học phí.
Có điều để duy trì cuộc sống mưu sinh là điều không hề dễ dàng đối với một vũ công nhảy nhưng tính cách thu mình, sau này anh đựơc Từ Diệu xem như là chỗ dựa.
Nói đến đây, khuôn mặt của Đồng Thiệu không thể nói là giống hệt Khang Dao, chỉ có thể nói là không có điểm nào giống nhau.
Đồng Thiệu nhìn sơ qua cũng không tệ, từ nhỏ đã tập khiêu vũ, lớn lên có tiền, khí chất cũng không tồi, nhưng luận gương mặt vẫn có khoảng cách. Không phải Khang Dao tự luyến, cậu ấy khi lớn lên đã nghe đủ lời khen ngợi từ khắp nơi, dù có đẹp hay không thì vẫn luôn có người chứng minh điều đó với cậu.
Khang Dao đã xem đủ rồi, thay vì đáp lại lời nói của Đồng Thiệu, anh ta khẽ cười hỏi: " Bộ quần áo này cậu mặc có thoải mái không? Tôi cao hơn cậu nên hẳn là sẽ không vừa đi"
Đồng Thiệu nghe xong thì hơi sửng sốt, không ngờ lời nói của Khang Dao lại khó nắm bắt đến như vậy, lạnh lùng nói: " Đây là trang phục biểu diễn của tôi, không phải của anh."
Khang Dao biểu tình hơi kinh ngạc, anh nói như vẻ đương nhiên: " Vũ công chính không phải vẫn luôn là tôi sao? Tôi đã ở đây từ nhỏ tới giờ, có lần nào cậu đánh bại tôi chưa? Tôi ngã gãy chân chứ đầu chưa có hỏng, cậu đừng nghĩ gạt được tôi."
Đồng Thiệu sắc mặt thay đổi, bị chọc đúng điểm đau, biểu tình nhất thời khó coi.
Trong ký ức của cậu, mặc kệ "Khang Dao" tính cách có trầm mặc yếu đuối đến đâu, anh ấy cũng không bao giờ cúi đầu khi khiêu vũ, mặc cho người khác cố thuyết phục anh ta giả vờ biểu hiện kém một chút để đổi lấy cuộc sống tốt đẹp hơn, cậu ấy đều từ chối.
Khang Dao không phải "Khang Dao" của thân thể trước kia không thể dùng lời nói chế nhạo Đồng Thiệu, cậu hiện tại lại rất thích loại chuyện này, cậu tràn ngập ý trâm chọc nói: " Không đời nào, không đời nào, nếu không phải tôi bị thương, cậu không thực sự nghĩ rằng cậu có thể lấy đi đi vị trí vũ công chính từ trong tay tôi chứ?"
Đồng Thiệu tức giận đến cơ bắp cũng căng chặt, nổi giận đùng đùng nói: " Tôi không có đẩy anh xuống! Là anh tự mình bị thương, vậy tại sao tôi không thể là vũ công chính chứ?"
"Khang Dao" bị thương quả thực là do đột ngột hạ đường huyết chóng mặt dẫn tới, không phải vì ai cả, nhưng lúc đó Đồng Thiệu lại đang ở gần cậu, không đẩy cậu nhưng cũng không giữ cậu lại, mặc dù anh ta biết rằng cái bàn có thể bị đổ, nếu nó bị rơi xuống khả năng cao sẽ bị thương nặng. Có điều Khang Dao cũng lười tranh luận với anh ta, xua tay cười: " Thôi, chúc mừng, dù sao cũng nhảy tốt một chút, cơ hội hiếm có, ta thật lòng nhường cho người."
Từ "nhường" thập phần nhục nhã, bẽ bàng, lập tức quét sạch mọi nỗ lực của hắn trong khoảng thời gian này. Đồng Thiệu tức đến phát run, lần đầu tiên phát hiện Khang Dao thế nhưng miệng lưỡi cũng sắc sảo và khiến người ghê tởm như vậy.
Hắn vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Khang Dao hoàn toàn không cho hắn cơ hội, liền quay đầu rời đi.
Bỏ mặc Đồng Thiệu đang không vui, Khang Dao tâm trạng đang rất vui vẻ, khi đi ngang qua gương trong phòng thay đồ, anh dừng lại để chỉnh lại quần áo của mình, trong gương phản chiếu chân thực hình ảnh anh mặc áo sơ mi trắng, toàn bộ đều rất đơn giản.
Khang Dao không hài lòng với loại trang phục không họa tiết này. May mắn thay, mặc dù không có họa tiết, khuôn mặt và thân hình do múa ba lê quanh năm tạo ra vẫn đủ sức chiến đấu, thiếu trang phục chỉnh trang cũng thanh thoát, ngông cuồng hơn Đồng Thiệu.
Quan trọng hơn là, bạch nguyệt quang trong lòng vai chính công chính là loại hình mẫu này.
Được rồi, nhẫn nhịn.
Khang Dao nắm lấy một nắm tóc, tiếp tục để hơi rối, trước khi đi còn miễn cưỡng liếc nhìn keo xịt tóc, rất là nhẫn lại mới không nắm lấy mà xịt lên vài cái.
Khang Dao ra khỏi hậu trường cũng không rời đi, đi vòng ra cửa chính, người phụ trách đang hướng dẫn khán giả vào chỗ ngồi.
Khang Dao đứng trong đội ngũ không hề lo lắng, khi đến lượt, người phụ trách nhìn vào bộ dáng của anh ấy và hỏi: " Học sinh trường nào? Bao nhiêu tuổi?"
Khang Dao nói: " Năm nhất."
Người phụ trách nói: " Sinh viên năm nhất không được sắp xếp vị trí, có phiếu mời không?"
Khang Dao chớp chớp mắt, mặt không đỏ tim không đập mà trả lời: " Có phiếu, quên ở ký túc xá."
Khi nghe cậu nói quên mang theo giấy mời, người phụ trách còn lo lắng hơn cả cậu: " Làm sao lại quên được? Chưa đến mười phút nữa chương trình sẽ bắt đầu, còn kịp lấy không? Cậu tên là gì, để tôi kiểm tra xem."
Khang Dao trả lời: " Đồng Thiệu."
Người phụ trách chỉ có danh sách và thông tin không có hình ảnh, sau khi xác nhận là học sinh vũ đạo của trường, anh ta so sánh với Khang Dao, người đang đứng trước mặt mình, nhanh chóng để anh vào và chỉ chỗ ngồi cho anh.
Khang Dao đi thẳng vào và ngồi vào chỗ của Đồng Thiệu. Đồng Thiệu có tiết mục phải biểu diễn, trước nửa buổi sẽ không xuất hiện. Khang Dao tu hú chiếm tổ không có lấy một điểm áp lực.
So với những đai gia hàng đầu như nhà họ Từ, nhà họ Đồng không được gọi tên, và vị trí này cũng rất thích hợp - có thể nhìn thấy phía sau đầu của nhân vật chính Từ Diệu.
Trong khi chờ chương trình bắt đầu, Khang Dao nhàn nhã thử hai trò chơi mới. Thời gian trôi nhanh, ánh đèn trong khán đài mờ đi, và bữa tiệc của điện ảnh C chính thức khai mạc.
Nhà trường đã chi rất nhiều tiền để thiết kế một máy chiếu 3D đặc biệt, mang đậm tính công nghệ và bầu không khí được tạo ra rất náo nhiệt.
Chẳng bao lâu sau khi khai mạc, các chương trình mới lần lượt bắt đầu. Khang Dao không quan tâm đến những màn trình diễn được chuẩn bị kỹ lưỡng đó, chỉ tập trung vào cái đầu ở trung tâm hàng ghế đầu.
Qua khoảng mười phút, mục tiêu đột nhiên di chuyển, Từ Diệu dáng người cao lớn đứng dậy từ chỗ ngồi bước ra, trên điện thoại di động có nháy một hồi ánh sáng, nên ra ngoài nghe điện thoại.
Khang Dao nhếch khóe miệng, kìm nén sự háo hức trong lòng, cũng đứng dậy, đối người bên cạnh nói: " Ngại quá, nhường một chút."
Khi Khang Dao di chuyển luôn duy trì tốc độ vừa phải.
Mắt thấy Từ Diệu sắp đi qua lối trên hành lang, cậu ta bước tới trước đánh chính xác vào vai đối phương.
Một tiếng trầm vang.
Từ Diệu bị người phía sau đụng, bả vai đồng thời chịu lực, điện thoại di động ở đầu ngón tay theo quán tính văng ra, chuẩn xác bay vào trong bóng tối rơi xuống đất cùng với nó là màn hình cũng bị tắt.
Tức khắc, nỗi bức bối được đè nén trong lòng nửa ngày nay như tìm được thời cơ bùng nổ. Từ Diệu nhíu mày, hít một hơi thật sâu để kìm lại không phát tác.
Hắn liền không nên tới nơi này.
Không liên quan đến người khác, Từ Diệu ngay từ đầu khi đến địa điểm này đã không quá hài lòng.
Điện ảnh C là trường học cũ của Lại Tinh Duy không phải của anh ta, anh ta mới về nước tiếp quản truyền thông Mãn Tinh của cha mình cách đây vài ngày, không có ý định tham gia bất kỳ buổi tốt nghiệp nào.
Nhưng Lại Tinh Duy lại gọi cho anh vào khoảng thời gian này, yêu cầu anh ta tìm một nơi để thảo luận về việc mua bản quyền.
Từ Diệu gần đây đã quyết định thoát khỏi thói quen trước đây và tự mình tạo ra một số IP hàng đầu. Vì vậy anh ấy đã giành thời gian cho Lại Tinh Duy. Kết quả là anh ấy đã gặp và được thông báo là phải tham gia một chương trình vào buổi tối. Anh ấy đã bị Lại Tinh Duy lôi kéo đến điện ảnh C.
Từ Diệu cùng Lại Tinh Duy là bạn từ nhỏ đến lớn, Lại Tinh Duy về điểm này hay loanh quanh lòng vòng, Từ Diệu nhắm mắt cũng biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Lại Tinh Duy nào có muốn xem biểu diễn gì?
Rõ ràng là có một học sinh gần đây đang theo học tại điện ảnh C và muốn Từ Diệu xem xét để mở cửa sau tiến vào công ty.
Sau khi màn biểu diễn bắt đầu, Từ Diệu nhận được một cuộc điện thoại từ di động, tất cả đều do Lại Tinh Duy mặt dày mày dạn ấn nghe, hắn rốt cuộc không thể nhịn được nữa không muốn nhận,hiện tại không nhận không được.
Từ Diệu chịu đựng nôn nóng, cúi đầu nhặt điện thoại, còn chưa chạm tới, một bàn tay đã ở phía trước hắn nhặt máy lên: " Thực xin lỗi, hẳn là không đụng hỏng đi."
Người đang nói là một thiếu niên, Từ Diệu vội vàng cầm lấy điện thoại, đèn điện thoại vừa sáng, đối diện với ánh đèn vàng nhạt, anh nhìn thấy một nốt ruồi ở mép môi trên bên trái của người trước mặt.
Vị trí nốt ruồi này thật quá trùng hợp, giá mà nó lệch đi một chút thì cảm giác đã không vi diệu như vậy.
Nhưng nó vừa khớp, khiến người ta lạnh lẽo và mơ hồ, để cánh cửa ký ức đột nhiên mở ra với anh, một cảm xúc mạnh mẽ hơn nhấn chìm anh thay vì tức giận.
"....Yến Lai?"
Từ Diệu hơi sững sờ khi gọi tên, nhưng chỉ trong tích tắc, anh đã định thần lại để nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.
Đó không phải là Yến Lai, thành thật mà nói cậu ấy đẹp hơn Yến Lai rất nhiều, khuôn mặt không có một điểm nào có thể chê được.
Đúng, làm sao Yến Lai có thể ở đây.
Ngay lúc Từ Diệu do dự, vẻ mặt cậu lộ ra vẻ không hài lòng, không nhiều lắm nhưng đủ để bị Từ Diệu thấy được. Dường như ánh mắt của hắn khiến đối phương có chút khó chịu, thiếu niên liếc hắn một cái cũng không có ý định nói chuyện liền quay đầu rời đi.
Từ Diệu chậm rãi đi theo, muốn giữ cậu lại, nhưng người kia nhìn thấy hắn theo sau, cậu ấy bước nhanh hơn và quyết tâm muốn thoát khỏi hắn.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Từ Diệu đầu óc như thanh tỉnh trở lại, cúi đầu nhận.
Đó là điện thoại của trợ lý anh ấy gọi tới, thấy anh ấy trả lời, liền bắt đầu nói về cuộc họp buổi tối, Từ Diệu muốn trả lời điện thoại, nhưng anh ta luôn lơ đễnh không nhận.
Sau khi nghe một loạt những thông tin chính, Từ Diệu đáp một tiếng sẽ trả lời sau, cúp điện thoại, nhìn về phía nam tử biến mất, người kia đã đi từ lâu.
Từ Diệu đứng đó đợi một lúc không hiểu nổi mới quay về chỗ ngồi, vô thức liếc nhìn trúng người trong dãy ghế.
Có một chỗ trống, nam sinh kia hẳn là sẽ không quay lại.