Na Tư vừa hỏi vừa tiến đến cầm lên nó giống như vô tình thuận miệng hỏi nàng.
"Là quà gặp mặt của Phi Cát, ta gặp hai anh em bọn họ, cả Ngoan Y nữa."
Sắc mặt của Na Tư bỗng biến lạnh hơn nhìn nàng trầm mặc, hắn bỗng nhiên nhanh chân đi đến cửa hang ném đồ vật trên tay ra ngoài.
Kỷ Tán Cẩm:?!!
Làm như không chú ý đến nàng đang kinh ngạc. Chỉ thấy một bóng đen ngược ánh lửa bao trùm lên người nàng. Na Tư ôn nhu nhẹ giọng như ảo giác, nàng lại hỗn loạn cảm giác được một tia quỷ dị.
"Cẩm nhi ngoan, sau này không thể nhận lấy đồ vật lung tung mà người khác đưa cho nàng."
Nàng nhíu mi hoảng hốt, đoán không ra tâm tư của hắn.
"Quả đó có vấn đề gì sao?"
Na Tư nắm lấy vành tai nàng, hơi dùng sức xoa nắn làm vành tai phủ một tầng đỏ thấp giọng ghé vào tai nàng:
"Ân, Cẩm nhi chỉ có thể nhận đồ của ta, ngoài ta ra không ai có thể tiếp cận nàng."
Đê đê trầm trầm thanh âm, làm như dán ở nàng bên tai nói lời âu yếm, tê tê dại dại nhiệt khí phả vào nàng bên tai khiến nàng theo bản năng hướng bên phải rụt rụt thân mình. Đĩnh bạt ngọc lập thân ảnh gắn ở một nửa thân nàng.
Kỷ Tán Cẩm bị hành động của hắn làm cho có chút hoảng hốt, sườn mặt né tránh hắn tay. Đối phương thần sắc chưa biến, bình tĩnh ôm nàng, làm như không thèm để ý nàng tránh né. Đôi mắt tối tăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khieu-khich-toan-thu-the/2814348/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.