Kỷ Tán Cẩm nghĩ người này đã hiểu lầm một số thứ rồi thì phải.
Nàng đã nhận ân huệ của báo tộc. Nhưng từ đầu đến cuối, Kỷ Tán Cẩm cảm thấy mọi chuyện nàng làm đã trả đủ rồi. Vai trò kết thúc, nàng tự nhiên sẽ rời khỏi báo tộc.
Không nơi nào đáng để nàng dừng chân. Thứ nàng luyến tiếc ở báo tộc, cũng chỉ có tình cảm của anh em nhà Phi Cát và Na Tư, những thú nhân thân thiện... Còn lại mấy người có ý xấu, Kỷ Tán Cẩm hoàn toàn không cảm thấy bận tâm.
Không có nhiệm vụ này nhắc nhở, nàng đều quên hết mấy người đó là ai rồi.
"Ngươi à..."
Kỷ Tán Cẩm bật cười, nhìn về phía giống đực kia, khiến hắn không khỏi chột dạ. Nàng nói tiếp:
"Muốn lấy lòng những giống cái đó thì nên nhân lúc bọn họ kêu cứu mà đến"
Hừ, đồ giống cái độc ác đáng giận. Hắn ta quay lại giọng điệu uyển chuyển:"Ngươi quả nhiên trách chúng ta không đến cứu người sớm. Còn không chịu thừa nhận."
Ôi trời, sao nàng lại nghe được cái "chủ nghĩa cá nhân của Saint - Saimon" ở thú thế vậy.
Đồ giống cái độc ác đáng giận Kỷ Tán Cẩm:
"A đúng đúng, cũng không thể trách ngươi, cách trút bỏ cảm giác tự ti là vũ nhục người khác mà. Hẳn ta nên im lặng lắng nghe ngươi mới phải. "
"Còn ổn không vậy, nếu không thì nói thêm vài lần nữa."
Kỷ Tán Cẩm vẻ mặt rất đồng cảm tội nghiệp nhưng từng chữ lại tàn nhẫn chọc thủng tâm tư ti
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khieu-khich-toan-thu-the/2814253/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.