Chương trước
Chương sau
Kỷ Tán Cẩm nghĩ người này đã hiểu lầm một số thứ rồi thì phải.

Nàng đã nhận ân huệ của báo tộc. Nhưng từ đầu đến cuối, Kỷ Tán Cẩm cảm thấy mọi chuyện nàng làm đã trả đủ rồi. Vai trò kết thúc, nàng tự nhiên sẽ rời khỏi báo tộc.

Không nơi nào đáng để nàng dừng chân. Thứ nàng luyến tiếc ở báo tộc, cũng chỉ có tình cảm của anh em nhà Phi Cát và Na Tư, những thú nhân thân thiện... Còn lại mấy người có ý xấu, Kỷ Tán Cẩm hoàn toàn không cảm thấy bận tâm.

Không có nhiệm vụ này nhắc nhở, nàng đều quên hết mấy người đó là ai rồi.

"Ngươi à..."

Kỷ Tán Cẩm bật cười, nhìn về phía giống đực kia, khiến hắn không khỏi chột dạ. Nàng nói tiếp:

"Muốn lấy lòng những giống cái đó thì nên nhân lúc bọn họ kêu cứu mà đến"

Hừ, đồ giống cái độc ác đáng giận. Hắn ta quay lại giọng điệu uyển chuyển:"Ngươi quả nhiên trách chúng ta không đến cứu người sớm. Còn không chịu thừa nhận."



Ôi trời, sao nàng lại nghe được cái "chủ nghĩa cá nhân của Saint - Saimon" ở thú thế vậy.

Đồ giống cái độc ác đáng giận Kỷ Tán Cẩm:

"A đúng đúng, cũng không thể trách ngươi, cách trút bỏ cảm giác tự ti là vũ nhục người khác mà. Hẳn ta nên im lặng lắng nghe ngươi mới phải. "

"Còn ổn không vậy, nếu không thì nói thêm vài lần nữa."

Kỷ Tán Cẩm vẻ mặt rất đồng cảm tội nghiệp nhưng từng chữ lại tàn nhẫn chọc thủng tâm tư ti tiện của hắn ta. Sắc mặt hắn từ trắng chuyển sang xanh mét trông rất dữ tợn.

Đại khái ở thú thế có mâu thuẫn thì vung tay đánh nhau giải quyết, hoặc chửi một cách thô tục trực tiếp. Làm gì đã được thấy người vừa khen ngợi khích lệ, vừa tàn nhẫn đâm người ta từng nhát dao. Khỏi phải nói, biểu tình của mọi người hóa đá tại chỗ...

Để hợp với bầu không khí căng thẳng, Sử Khuynh quay mặt ra chỗ khác, không dám bật cười.

Giống đực kia tái mặt. Nhưng Kỷ Tán Cẩm vẫn còn đắm chìm trong buồn bã thương tâm, bây giờ còn nói thêm cái gì, hắn sợ sẽ chuốc lấy phẫn nộ từ tộc nhân.

"Mọi...mọi người, có chuyện gì từ từ giải quyết". Giọng nói ngập ngừng kia là của Nhị Thử, người nãy đến giờ bị bỏ qua. Các thú nhân cũng ngại ngùng trước mặt người ngoài mà thể hiện mâu thuẫn trong bộ lạc. Mọi người liền tan ra.

Nhưng không ngờ Nhị Thử lại gọi giống đực đó.

"Các giống cái tinh thần hoảng loạn, sợ người hộ tống không đủ, ừm...ngươi muốn vào đội hộ tống không". Nhị Thử muốn hỏi ý kiến. Không phải người bộ lạc mình, còn liên quan đến giống cái, thật sự có can hệ gì không biết nói sao cùng báo tộc bên đó.

Giống đực đó không do dự mà đồng ý.



Tốt rồi, hắn được hộ tống Nhã Đồ. Còn nơi quỷ quái như đầm lầy đó, để những người khác đi là được.

Kỷ Tán Cẩm nhìn một kẻ phiền phức chạy lẹ rời đi. Sử Khuynh lặng im nhìn Kỷ Tán Cẩm một lúc lâu, cảm thán: “Không phải ta nói chứ có đôi khi miệng cô thật sự rất ác độc.”

" Quá khen". Nàng gật đầu đồng ý lời tán thưởng.

Hắn bật cười, nàng cảm thấy đây là lời khen sao. Giơ bàn tay tính xoa đầu nàng lại bắt gặp ánh mắt của Na Tư. Sử Khuynh chỉ lướt nhẹ qua mấy sợi tóc trên đỉnh đầu liền thu hồi tay.

Đêm cuối cùng vẫn phải hạ trại, chẳng qua ngày hôm sau liền rất nhanh sẽ tới. Nàng đang định chợp mắt lại thấy Na Tư vén mành,dò đầu vào thì thầm.

"Sao vậy?"

"Thú nhân hải ly muốn lại đây xem nàng"

Nàng gật đầu:" Để ta đi ra "

Một bóng người vừa thấy nàng, vội vàng tiến đến. Kỷ Tán Cẩm nhìn thế nào hắn cũng chỉ là một thiếu niên, vậy mà có thể dẫn dắt đoàn người rất nghiêm chỉnh, không khỏi quan sát vài lần.

" Cẩm, ác thú không làm ngươi thương chứ?"

" Ừ, chỉ vài vết thương nhẹ không đáng kể "

Nhị Thử thở dài, lấy ra thứ gì đó đặt vào tay nàng. Là mấy cây thảo dược, công dụng cầm máu tiêu sưng linh tinh. Nàng vẫn bất ngờ.

Nhị Thử sợ nàng không biết liền giải thích: " Giống cái của chúng ta thường đụng phải ác thú sẽ dùng thảo dược này, ta vừa lúc mang theo bên người "

Hơi dừng một chút: " Ta cũng chỉ biết nhiêu đây, không thể giúp nhiều hơn "

Kỷ Tán Cẩm nhìn Nhị Thử không được tự nhiên liên tiếp giải thích. Tính cách của thiếu niên này đôi lúc hơi rụt rè nhưng rất chân thành.

Vì là động vật gặm nhấm nên tính tình mới hiền hòa như vậy sao?

" Không đâu, ngươi giúp ta rất nhiều. Cảm ơn "

Lần đầu nghe giống cái nói vậy. Nhị Thử không khỏi ngây ra chừng vài giây, ngây ngốc gật đầu.

Không bình thường chút nào.

Giống cái có thể nói với giống đực loại lời nói này sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.