Yên Nhiên im lặng cẩn thận quan sát xung quanh, quả đúng như lời Mẫn Nguyên kia nói.Nơi đây quả thật có oan hồn, rất nhiều oan hồn. Cô thầm than trời sao tự nhiên lại đến nơi quái quỷ này như vậy chứ. Đã thế còn đi tìm hoa tìm bướm gì đó cho đám người này, rồi còn bị bắt theo như vậy. Cuộc đời chê cô xuyên không còn chưa đủ thảm hay sao. Sáng hôm nay Yên Nhiên còn đang đi theo cậu mình học cách bắt ma, lớ ngớ thế nào lại bị tấm gương cũ trong phòng bà lão mới chết trong nhà gia chủ hút vào khu rừng này. Chắc chắn
tấm gương ấy và nơi này có liên hệ với nhau, nhưng bây giờ làm sao để về bây giờ.
Bỗng hắn lên tiếng
" Tên cô là gì?"
" Ta tên Yên Nhiên, Triệu Yên Nhiên. Anh tên gì?"
Cô ta lại gọi hắn là gì vậy chứ, hắn thấy khó hiểu nhưng vẫn đáp lời cô
" Lạc Thiên Hàn"
Lúc này Mẫn Nguyên lại nói
" Cô gọi điện hạ là gì vậy chứ. Sao này cô có thể gọi như chúng tôi hoặc là chủ tử cũng được"
" Ta thèm vào nhé hắn đâu có bảo ta như thế, hắn nói tên cho ta để ta gọi chứ không thì để làm gì??"
" Cô..."*-*
Mẫn Nguyên nghẹn họng tức giận quay sang tên còn lại.
" Thuận Đức ngươi nghe cô ta nói gì không? Sao người im lặng vậy chứ?"
Người kia trả lời ngắn gọn.
" Điện hạ không nói gì thì cứ mặc cô ta đi, ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-hua-se-tim-chang/2877221/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.