Chương trước
Chương sau
Edit: Maushi
Beta: Tự Trầm Tuyết
"Công tử ngốc à? Lúc lạc đường không thể dùng hạc giấy gửi tin sao?" Nhan Nghiên nhìn chằm chằm Diệp Phi Phàm đang ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nhỏ nhìn như một đứa trẻ, giận sôi máu.
"Công tử có biết mình đã mất tích bao lâu không? Đã năm tháng rưỡi rồi! Nếu không phải bản mệnh hồn đăng vẫn an ổn, quả thực dọa chết người! Công tử cho rằng cõi Hư Vô là nơi có thể tùy tiện lượn lờ sao?!"
Diệp Phi Diệp nghe tuy Nhan Nghiên mắng hắn, nhưng câu nào cũng thể hiện sự lo lắng và quan tâm, hoàn toàn không nhắc tới bản thân, trong lòng ấm áp muốn rơi lệ, nhưng lại không dám biểu hiện ra trên mặt, đành phải ngồi thẳng người sẵn sàng chịu đánh chịu mắng.
Nhưng Nhan Nghiên phát hỏa hoàn toàn không phải vì điều này, nàng suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói, "Diệp Phi Diệp, nếu công tử thích lang bạt mạo hiểm, cảm thấy thoải mái hơn khi chỉ có một mình, cũng không phải không thể, nhưng phải hủy hôn ước với ta trước."
!!!
!!!!!
!!!!!!!
Cái gì!!!
Chuyện gì đã xảy ra!!! Hắn đã làm gì sai!!!
Tại sao Nhan Nghiên lại muốn hủy hôn ước!!!
Diệp Phi Diệp bất chấp, lập tức từ trên ghế bật dậy tiến lên, không quan tâm thể diện, ngồi xổm ôm đùi Nhan Nghiên, bộ dạng đáng thương ngẩng đầu lên, oán giận hỏi nàng: "Tại sao? Ta đã làm gì sai mà tiểu thư không cần ta nữa?"
"Công tử đang nói nhảm gì vậy?" Nhan Nghiên bị ngạc nhiên trước bộ dạng không biết xấu hổ bất thình lình này, sau đó đưa tay lên xoa trán, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi bất lực rồi giải thích: "Công tử cũng không có gì sai, chỉ là ta không muốn một lần nữa không biết tin tức từ vị hôn phu của mình, vì hắn mà lo lắng. Ta chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên."
Đầu của Diệp Phi Diệp phình ra, hắn biết Nhan Nghiên nói nghe đơn giản, nhưng thường càng ít nói sự tình càng lớn, chín chữ "ta chỉ muốn cuộc sống bình yên", ý tứ mấy năm nay đã đi quá giới hạn nhiều lần, chứ không chỉ ghét bỏ hắn không về nhà!
Làm thế nào hắn có thể nói với Nhan Nghiên rằng mặc dù hắn có một con hạc giấy liên lạc từ núi Trọng Hoa trong tay, nhưng hắn không biết cách sử dụng nó! Điều này không thể đổ lỗi cho người khác được, đệ tử cho hắn hỏi hắn có biết dùng không, chính hắn đã nói có. Khi ở núi Trọng Hoa, hắn đã thấy Nhan Nghiên sử dụng nó, nghĩ rằng nó rất đơn giản, không ngờ khi vào tay hắn thì chẳng khác gì giấy vụn! Đây là lỗi của chính hắn, nhưng nói ra thì không phải càng đổ thêm dầu vào lửa sao!
Đầu óc của Diệp Phi Diệp xoay chuyển nhanh chóng, gần như biến thành một con quay, hàng ngàn ý tưởng vụt qua trong đầu hắn, nhưng không có ý tưởng nào có thể dễ dàng xoa dịu sự bất mãn của Nhan Nghiên, hắn phải làm sao bây giờ, Diệp Phi Diệp chỉ muốn đập đầu vào tường để chứng minh lòng thành của mình!
Đúng! Đâm tường!
Hành động của hắn càng mãnh liệt, chứng tỏ hắn càng chân thành!
【Đừng! Nếu tiểu huynh đệ như thế này, có thể vị hôn thê nhỏ của tiểu huynh đệ cho rằng đầu óc của tiểu huynh đệ có vấn đề, gặp chuyện sẽ làm ra những hành động như vậy, càng không muốn đếm xỉa đến tiểu huynh đệ】Mặc dù ngay từ đầu lão ta đã cảm thấy Diệp Phi Diệp có vấn đề về tâm thần, nhưng lão gia gia tùy thân vẫn hảo tâm thuyết phục hắn.
Diệp Phi Diệp đang định bất chấp thực hiện một màn đập đầu vào tường thì nghe thấy điều này và ngay lập tức nản chí, hắn thừa nhận đôi khi não hắn bị chập mạch nhưng hắn tuyệt đối không muốn Nhan Nghiên nghĩ bị hắn bệnh tâm thần. Truyện Tiên Hiệp
Không còn cách nào khác, Diệp Phi Nhi lén lút liếc nhìn Nhan Nghiên, thấy nàng sắc mặt âm trầm lãnh đạm, sợ tới mức phát hoảng, lập tức quỳ trên mặt đất ôm lấy chân nàng khóc nức nở, nói chuyện lộn xộn, nhưng vẫn không quên bày tỏ tấm chân tình của mình.
"Hức... Ta sai rồi, ta thực sự không cố ý, đầu óc ta hỏng rồi mới quên mất rằng hạc giấy có thể truyền tin, Nhan Nghiên, ta không lừa tiểu thư, ta mẹ nó một chút cũng không thích mạo hiểm, ta... ta chỉ thích ở bên tiểu thư."
Nhan Nghiên cúi đầu và kéo Diệp Phi Diệp lên, nhịn không được lại muốn giáo huấn hắn lần nữa, "đứng dậy cho ta, một đại trượng phu, bám dính làm cái gì. Công tử phải biết rằng, nói ngoài miệng là vô dụng nhất, nhìn xem làm thế nào mới là chân thực."
"Ta chỉ muốn dính lấy tiểu thư, hức..." Diệp Phi Phàm thì thào biện bạch, không khỏi dừng một chút, lập tức che miệng lại, nhìn Nhan Nghiên.
Hắn không sợ Nhan Nghiên mắng mình, mà là sợ Nhan Nghiên không thèm để ý hắn, những gì Nhan Nghiên nói rất có lý, hắn nhất định sẽ nghe lời!
Liền thấy Nhan Nghiên đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, "công tử thật kỳ quái," nàng nói.
Nàng im lặng một lúc, "công tử làm thế này để làm gì?" Nhan Nghiên đột nhiên không đầu không đuôi hỏi hắn.
"Cái gì?" Diệp Phi Diệp sợ hãi không rõ nguyên do.
"..." Nhan Nghiên không nói gì, chỉ nhìn hắn, nghi ngờ và suy tư trong mắt nàng hiện rõ đến mức gần như ngưng tụ thành thực thể, nhưng nàng lại không có ý tứ giải thích.
Diệp Phi Diệp cảm thấy mình như con heo bị nhốt trong lồng sắt sắp bị giết thịt mà không có quyền lựa chọn, hắn không muốn đối mặt với số phận như vậy chút nào.
"Lão có biết ý tiểu thư là gì không?" Hắn lặng lẽ hỏi lão gia gia tùy thân.
【Mặc dù tiểu huynh đệ luôn tỏ ra kỳ quái, nhưng lão cũng quen rồi, lão không biết ý nàng là gì】 Lão gia gia tùy thân không chút nể nang giễu cợt.
"Vậy lão hoàn toàn không đoán được sao?" Diệp Phi Diệp nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn không nghĩ rằng mình kỳ quái chút nào.
【Cũng không hẳn, lão có lẽ biết một phương hướng. Nàng là vị hôn thê của tiểu huynh đệ, điều tiểu huynh đệ không hiểu không phải về hành vi của bản thân, mà là về mối quan hệ giữa hai người. Nhưng lão cũng không thể đoán được nàng đang ám chỉ điều gì】Lão gia gia tùy thân phân tích.
Diệp Phi Diệp tâm như tro tàn, hắn nghĩ, vươn đầu cũng là một đao, co đầu cũng là một đao, còn không bằng chết một cách minh bạch, sau này sống lại bù đắp.
Hắn hỏi một cách thận trọng, "Nhan Nghiên, ý tiểu thư là gì?"
Nhan Nghiên nhìn hắn, vòng tay qua ngực và thở dài, "Diệp Phi Diệp, công tử đối với ta rốt cuộc là vì cái gì? Chỉ vì ta là vị hôn thê của công tử, công tử sẽ dính lấy ta không chút do dự, không cần biết có mất mặt hay không, chỉ muốn xin lỗi ta, đúng không?"
"Bằng không thì sao?" Diệp Phi Diệp nhất thời không kịp phản ứng.
【Tiểu tử ngươi nói sai rồi!】Lão gia gia tùy thân lập tức nhắc nhở.
Nhưng Diệp Phi Diệp vẫn không rõ nguyên do, Nhan Nghiên nói đúng, hai người có hôn ước, sau này sẽ là người thân cận nhất trên đời này, tại sao hắn phải quan tâm đến thể diện bản thân và những thứ khác khi đối diện với nàng, hắn chỉ để ý chuyện nàng không thích hắn và không cần hắn!
Nhưng Nhan Nghiên lại có một phản ứng hoàn toàn khác, nàng lập tức hừ lạnh, "được rồi, ta hiểu rồi. Là do ta nghĩ nhiều, là do ta ngu ngốc. Ta không muốn nhìn thấy công tử, công tử cũng đừng gặp ta, ta sẽ suy xét đến việc tới nhà công tử từ hôn, ta về núi Trọng Hoa trước, tạm biệt." Nói xong liền rời đi không thèm ngoảnh lại.
"Ơ ơ ơ!! Đừng đi! Tại sao tiểu thư lại giận ta? Tất cả là lỗi của ta, tiểu thư có thể tha thứ cho ta được không?" Diệp Phi Diệp cố gắng ngăn nàng lại, nhưng bị chặn lại bởi bức tường nước nhìn như đơn giản lại không thể phá vỡ của Nhan Nghiên, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rời đi.
"Ta đã nói sai cái gì?" Sau khi Nhan Nghiên rời đi, Diệp Phi Diệp ngồi phịch xuống đất, tim như bị dao đâm.
【Những gì tiểu huynh đệ nói vừa rồi là sai hoàn toàn, người ta quan tâm đến tiểu huynh đệ, chẳng lẽ chỉ muốn nhìn thấy tiểu huynh đệ ôm đầu khóc lóc quỳ gối xin lỗi sao? Nàng cưỡng ép đột phá cảnh giới Đại Chiến Sư, lại luôn tìm kiếm tiểu huynh đệ trong cõi Hư Vô, chẳng lẽ chỉ bởi vì tiểu huynh đệ là vị hôn phu của nàng sao?】 Lão gia gia tùy thân lúc này cũng hiểu ra, thật hận sắt không thành thép, hận không thể tát tên tiểu tử ngốc này hai phát thay cho Nhan Nghiên.
"Nếu không thì sao?" Diệp Phi Diệp dường như đã hiểu ra điều gì đó, nhưng hắn không dám nghĩ đến, vì vậy hắn chỉ có thể ngây ngốc hỏi lại.
Lão gia gia tùy thân nhìn bộ dáng ngu đần như vậy của hắn cũng nhiều rồi, nhưng nghĩ đến việc hắn cũng coi là nửa đệ tử của mình, cho nên kiên nhẫn giải thích với hắn,【người ta chẳng qua là thích tiểu huynh đệ, muốn nghe tiểu huynh đệ nói câu thích người ta khó như vậy sao?】
"Nàng thích ta?... Thích ta..." Diệp Phi Diệp sững sờ, phản ứng đầu tiên của hắn là không thể tin được, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra manh mối từ những lần chung đụng với Nhan Nghiên để lại chứng minh đây là sự thật, ngay lập tức cười rạng rỡ như một kẻ ngốc.
Nhưng sau khi cười ngây ngô hồi lâu, hắn lại rơi vào trạng thái bất an, "Tôi yếu đuối, lại vô dụng, nàng thích ta ở điểm nào?" Hắn nghi ngờ sức hấp dẫn của bản thân, lúc này, ngoại hình và thực lực mà hắn luôn lấy làm tự hào không đủ để hắn tự tin.
【Vậy tiểu huynh đệ thích điều gì ở Nhan Nghiên? Chẳng lẽ đối xử tốt với nàng chỉ vì ba chữ vị hôn thê?】Lão gia gia tùy thân tức giận hỏi ngược lại hắn.
"Tất nhiên là không!" Diệp Phi Diệp lập tức phản pháo lại, "lúc đầu nàng là người xa lạ với ta, nhưng sau khi ta gặp nàng, ta thực sự thích nàng, ta nghĩ nàng tốt ở mọi mặt, mặt nào ta cũng thích, ngay cả khi nàng ban đầu không phải là vị hôn thê của ta, ta cũng hy vọng nàng sẽ trở thành vị hôn thê của ta."
【Tiểu huynh đệ nói những lời vừa rồi với nàng không phải tốt rồi sao, sao phải giữ trong lòng nếu tiểu huynh đệ thích nàng】 Lão gia gia tùy thân cảm khái.
【Tiểu tử, vị hôn thê nhỏ của tiểu huynh đệ không phải là người không có chính kiến, ngược lại, nàng rất quyết đoán, nàng sẽ không bao giờ thích tiểu huynh đệ chỉ vì tiểu huynh đệ là vị hôn phụ của nàng, đương nhiên nàng cũng không muốn tiểu huynh đệ đối xử tốt với nàng vì hôn ước do tổ tông định ra】
Diệp Phi Diệp từ từ tiêu hóa những lời của lão gia gia tùy thân nói với hắn.
"Ta thật sự rất ngốc, ta muốn đi xin lỗi nàng." Không biết hắn nghĩ đến điều gì, vội vã chạy ra ngoài để tìm Nhan Nghiên.
Nhưng lúc này, Nhan Nghiên đã không còn ở đó nữa. Diệp Phi Diệp nghĩ nàng sẽ quay trở lại núi Trọng Hoa, nhưng các đệ tử ở lại núi Trọng Hoa nói với hắn rằng mặc dù Nhan Nghiên đã rời đi, nàng cũng để lại lời nhắn là sẽ quay lại sau vài ngày nữa, thoạt nhìn chỉ là đi tìm nơi để giải sầu.
Diệp Phi Diệp lập tức lo lắng, hắn không thể đoán được Nhan Nghiên sẽ đi đâu, chỉ có một tin tốt là nơi đó cách rất xa thành Minh Nguyệt, Nhan Nghiên không thể nhanh chóng trở về để thoái hôn.
Hắn chỉ có thể ở lại trấn nhỏ Lạc Hàn chờ Nhan Nghiên trở về và tham gia các cuộc tranh tài lớn về luyện khí, luyện đan, luyện phù sắp tới, được gọi chung là thần luyện đại tái.
Nhưng những điều này không thể lấp đầy tâm trí hắn, hắn cảm thấy mình giống như một chú cún bị chủ trừng phạt và bỏ rơi vì không nghe lời, không có nhà để về, vô cùng đáng thương, không khỏi cảm thấy tủi thân, khiến bản thân trở nên đa sầu đa cảm.
Ngay cả khi ăn cơm, Diệp Phi Diệp cũng không thấy ngon miệng, ngoại trừ đồ chua, loại đồ ăn này hợp với tâm trạng của hắn nên vẫn có chút vị, còn lại ăn cái gì cũng không có hương vị.
Hắn thậm chí còn học nấu ăn một cách nghiêm túc trong khi đợi Nhan Nghiên về, muốn một ngày nào đó nấu cho Nhan Nghiên ăn, dù cuối cùng hắn cũng chỉ nấu được món cá nấu chanh, nhưng cũng thực không dễ dàng.
Trước thần luyện đại tái một ngày, Diệp Phi Diệp đã đăng kí từ lâu, chỉ là đang đi dạo phố, hắn không ngờ lại gặp tiểu độc nữ mà hắn đã cướp mất đóa ngân kiều trong khu rừng ngày đó Lâm Miểu Miểu.
Khi Lâm Miểu Miểu nhìn thấy hắn, không biết xuất phát từ tâm lí gì, bám theo muốn đi cùng hắn, lời nói cũng rất thân mật, như thể không có xảy ra chuyện bị cướp mất hoa ngân kiều.
Diệp Phi Diệp mắng thị vài câu, không thể đuổi thị đi nên cũng mặc kệ, nhưng không ngờ, cả hai gặp phải Nhan Nghiên một thân tố y đội mũ trùm đầu ở chợ.
Diệp Phi Diệp lập tức kích động, tim như sắp vọt ra khỏi cổ họng, nỗi nhớ nhung không thể nói thành lời, hắn định bước tới để bày tỏ ủy khuất và tâm ý của mình, mà Lâm Miểu Miểu đứng bên cạnh dường như hiểu ra điều gì đó.
Lâm Miểu Miểu nhìn Diệp Phi Diệp đi đến trước mặt Nhan Nghiên, thị đảo mắt, lộ ra nụ cười ngọt ngào mà quỷ dị như quỷ nhỏ.
Thị lao tới, lợi dụng lúc Diệp Phi Diệp chưa kịp phản ứng, vòng tay qua eo Diệp Phi Diệp từ phía sau, đặt cằm lên vai hắn, như thể tuyên thệ chủ quyền của mình, khiêu khích nhìn Nhan Nghiên, nũng nịu hỏi, "Diệp ca ca, nàng là ai?"
Diệp Phi Diệp nhìn Nhan Nghiên thay đổi thần sắc, sắc mặt hắn lập tức tái đi.
Hắn đột nhiên nhanh trí, một tay vươn tay nắm lấy tay Nhan Nghiên, tay còn lại che ngực, hoảng sợ hét lên: "Nhan Nghiên, cứu ta, có người phi lễ ta!! Muốn cướp đoạt dân nam!"
Tác giả có lời muốn nói:
Về chuyện cập nhật mỗi tuần này, bởi vì tôi là sinh viên, muốn viết được luận văn thì phải lên lớp làm thiết kế, lại ham chơi lười làm, truyện này cũng không có dàn ý, nghĩ đến đâu viết đến đấy, chỉ là phát cơm chó thôi, tóm lại... Tôi chỉ cập nhật hàng tuần thôi, nếu có người thúc giục và yêu thích hơn thì tôi sẽ cập nhật hai lần một tuần. Nhưng tôi chắc chắn không bỏ hố. Cảm ơn thiên thần nhỏ đã bình chọn hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho tôi trong thời gian 2020-03-19 13: 47: 32 ~ 2020-03-29 11: 02: 07.
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã tưới cho dung dịch dinh dưỡng: Mặc Deniz 30 bình;
Xin chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.