Lúc tốt nghiệp cấp hai, thành tích của tôi cũng không tệ, nếu về làm cán bộ làng thì cũng không khó nhưng tôi bất chấp sự phản đối của bà, kiên quyết đi lính.
Thực ra bà cũng không phản đối, chỉ có vẻ hơi không vui. Ngày tôi rời nhà, bà đứng ở cửa, cứ nhìn tôi như vậy, tôi đi đến cuối nhà, bà vẫn nhìn tôi, tôi đi đến cổng làng, bà vẫn nhìn tôi...
Sau đó tôi đi đến bến xe trong thành phố, không yên tâm, tôi lén quay lại xem một chút... thì thấy bà vẫn đứng đó, nhìn theo hướng tôi đi, ngẩn người.
Nói thật, lúc đó tôi thực sự nghĩ đến chuyện ở lại, không đi nữa nhưng cuối cùng vẫn nhẫn tâm, đi lính.
Triệu Không Thành thở dài, tiếp tục nói: "Sau đó, quân hàm của tôi ngày càng cao vào lực lượng đặc biệt, lại vì giỏi cận chiến nên được điều động vào đội canh gác.
Sau đó, tôi cũng tranh thủ kỳ nghỉ về nhà, đi thăm mẹ tôi, kết quả thì phát hiện ra..."
Nói đến đây, Triệu Không Thành đột nhiên dừng lại.
Lâm Thất Dạ cẩn thận mở lời: "Mẹ anh... đã qua đời?"
"Không, bà ấy đã tái giá."
Lâm Thất Dạ:...
"Mẹ tôi khi còn trẻ làm việc quá vất vả, sức khỏe suy kiệt, ban đầu bà ấy muốn tôi về làng làm cán bộ, cũng tiện chăm sóc bà ấy nhưng lúc đó tôi không nghĩ đến điều này nên đã chọn đi lính.Sau đó, một mình bà ấy không chịu đựng nổi nữa nên đã tái giá, ít nhất khi về già cũng có người chăm sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-hoc-tram-than-o-benh-vien-tam-than/3697350/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.