Bác sĩ cười: "Vậy thì cậu cứ coi mình là người bạn đó, diễn tả thực tế cho tôi xem."
Lâm Thất nhìn bác sĩ với vẻ kỳ quái, do dự một lúc rồi bất lực gật đầu.
Thế là, Lâm Thất từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi,
Dưới sự chú ý của bác sĩ, đi thẳng đến trước mặt ông.
Anh đưa tay ra,
Chôn đầu bác sĩ trung niên vào lòng mình,
Một tay nhẹ nhàng vuốt ve mấy sợi tóc còn sót lại trên đầu bác sĩ,
Ánh mắt đầy từ ái,
Nhẹ nhàng nói:
"Con trai ngoan của ta, cuối cùng cha cũng tìm được con rồi!"
Bác sĩ: "..."
Trong mười phút tiếp theo, Lâm Thất đã dùng hết các thủ pháp nghị luận mà mình học được, thao thao bất tuyệt giải thích với bác sĩ rằng thực sự không phải anh bị bệnh, tránh được số phận bị bắt nhập viện trực tiếp.
"Vậy nên, người bạn của cậu nhìn thấy thứ gì cũng như nhìn thấy con mình?"
"Đúng vậy!"
"Còn khóc rất lâu?"
"Khóc mãi không thôi."
"Thích ngồi trong sân kể chuyện cho bình hoa và ghế đẩu?"
"Đúng vậy."
"Ngủ thế nào?"
"Cô ấy không ngủ."
"..."
Bác sĩ cau mày: "Người bạn của cậu, bệnh không nhẹ đâu! Tôi cực lực đề nghị cậu đưa cô ấy đến bệnh viện của chúng tôi để điều trị nội trú."
"Tình hình của cô ấy khá đặc biệt, không có điều kiện điều trị nội trú." Lâm Thất bất lực nói.
Tất nhiên anh không thể nói thật, nếu thực sự nói với bác sĩ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-hoc-tram-than-o-benh-vien-tam-than/3689901/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.