Tháng 8 oi bức. Tít tít tít——!
Tiếng ve sầu chói tai hòa lẫn với tiếng còi xe inh ôi, vang vọng trên những con phố đông đúc người qua lại, ánh nắng gay gắt thiêu đốt mặt đường nhựa màu nâu xám, nhiệt độ tăng cao, cả con phố như bị bóp
méo. Dưới bóng râm của một vài cụm cây bên đường, mấy thanh niên tụ tập lại, vừa hút thuốc vừa chờ đèn đồ.
Bỗng nhiên, một thanh niên đang nhả khói hình như phát hiện ra điều gì, khẽ kêu lên một tiếng, ánh mắt
hướng vẻ một góc phố. "A Nặc, cậu nhìn gì thế?" Người bạn bên cạnh hồi.
Người thanh niên tên A Nặc ngây người nhìn về góc phố, một lúc sau mới lên tiếng: "Cậu nói xem... người
mù qua đường thế nào?"
Người bạn kia sửng sốt, do dự một lát rồi từ từ nói: "Nói chung, người mù ra ngoài đều có người chăm sóc, hoặc chó dẫn đường, nếu ở thành phố hiện đại thì bên đường cũng có đèn giao thông phát ra giọng nói,
nếu không được thì có thể dựa vào âm thanh và gậy dẫn đường để di chuyển từng chút một?"
A Nặc lắc đầu: "Thế nếu không có ai chăm sóc, không có chó dẫn đường, không có giọng nói phát ra,
thậm chí cả gậy dẫn đường cũng dùng để xách dầu lạc thì sao?" ",, Cậu thấy mình hài hước lắm à?"
Người bạn kia trợn mắt, nhìn theo hướng mắt của A Nặc, khoảnh khắc tiếp theo, cả người như chết lặng
tại chỗ.
Chỉ thấy ở góc đối diện đường, một thiếu niên mặc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-hoc-tram-than-o-benh-vien-tam-than/3689879/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.