Mạc Kỳ Tuyên ngồi trên khóe miệng hơi cong lên. Tiểu tử thật thú vị, nhưng chỉ thế vẫn còn chưa đủ a. Hắn cầm chung trà lên, khẽ nhấp một ngụm, từ tốn nói: 
-Dạ huynh thật biết nói đùa, Tà các ta quang minh lỗi lạc, khi nào liền hạ thủ đánh lén người. Ta nghĩ là huynh cần xem xét lại a. Còn nữa, lúc nãy ngươi nói thấy đứa trẻ ăn mày lấy cắp tiền, ta không thấy. Nhưng mà ta lại vô tình thấy được một mụ hàng thịt chanh chua đanh đá, rõ ràng cân gian cho khách, đến khi khách quay lại đòi công bằng thì lại vu cho khách ăn hết thịt rồi ra đòi đền. Huynh nói xem, có phải đúng là rất đáng khinh không? Cũng may người khách kia là người nhân từ, đều bỏ qua. 
Đám quần hùng phía dưới một lần nữa toát mồ hôi lạnh, trong lòng cảm khái không thôi. Hai người này quả thật là cân sức cân tài mà. Dạ đế ví Tà các như đứa trẻ ăn mày lấy cắp tiền bị đánh, ý tứ chính là chất vấn Tà các, đồng thời cũng thể hiện sự uy hiếp, nếu không trả nhất định sẽ đánh. Nhưng Tà hoàng cũng không kém cạnh, đem Dạ lâu ví như bà bán thịt chanh chua, vừa ăn cắp vừa la làng, là bọn họ nhân từ nên mới không tìm đến tính sổ. 
Phía sau lưng Y Lam, Bạch Nhi và Lam Phong nghiến răng trèo trẹo, trong lòng đều đem gã Tà hoàng chết tiệt kia mắng không biết bao nhiêu là lần. Y Lam vẻ mặt thản nhiên, nhưng trong lòng thực ra cũng đã lật hết mười tám đời tổ tông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-hoang-da-de/18112/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.