Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72
Chương sau
Tổng bộ hải quân Marine Ford. Trụ sở chính của toàn bộ hải quân thế giới. Nơi này trước đây vốn mang theo sự uy nghiêm giống như một pháo đài bất khả xâm phạm giữa vùng biến này, cũng như toàn bộ giới hải tặc bên ngoài, hiện giờ lại có chút tàn phá không chịu nổi. Sau cuộc đại chiến với băng hải tặc Râu Trắng trước đó không lâu, hải quân dù nghiêng về thắng lợi nhưng những thiệt hại và thương vong phải chịu đều là không thể đo đếm được. Cả toà tổng bộ to lớn sừng sững bị sụp đổ hơn nửa. Ngay giữa đảo cũng vẫn còn lưu lại vết nứt không lồ , sâu không thấy đáy. Cả hòn đảo hiện giờ đang tất bật với công việc tu sửa, khôi phục lại vô số kiến trúc bị hư hại nặng nề trong cuộc chiến, còn có rất nhiều phóng viên qua lại liên tục đưa tin về tình hình nơi đây. Lúc này, phía ngoài biển chợt xuất hiện một chiếc tàu hải quân dần tiến vào hòn đảo. Việc này cũng không có gì đặc biệt, tuy nhiên một số người lính canh phát hiện bất thường ,bỗng hô lên: - Chuyện gì xảy ra với chiếc tàu đó vậy ? - Nó không tiến vào cảng ! Tất cả đều chưa kịp nghi hoặc bao lâu, bỗng nhiên một tiếng nổ vang kinh động cả hòn đảo . Nhưng rất nhanh lại vang lên những âm thanh càng thêm nghi hoặc: - Bắn trống không ? Hoảng sợ một hồi mọi người đều phát hiện không có bất kỳ người hay kiến trúc nào trên đảo bị tấn công, hủy hoại, hoặc chính xác hơn là đạn pháo không hề được bắn ra. Từng tiếng báo động vang khắp hòn đảo, toàn bộ hải quân vào trạng thái cảnh giác, một số đơn vị và chỉ huy tiến tới vùng cảng quan sát. Một lính hải quân bỗng buông xuống ống nhòm run rẩy nói: - Không thể nào ! Tại sao hắn ta lại quay lại ...? Rất nhanh danh tính người trên tàu được xác nhận, từng trụ pháo phòng thủ xoay chuyển tập trung vào chiếc tàu hải quân được xác nhận đã bị đánh cướp kia. - Nhấn chìm chiếc tàu đó ! Hàng loạt đạn pháo giống như " mưa bom bão đạn " liên tiếp nổ vang ngay cạnh con tàu, nhưng lại không hề gây chút thương tổn nào đến nó. Trên bờ, hải quân nhận ra điều gì đó mà càng thêm hoảng sợ và hỗn loạn. Văn Trung hiện giờ ở trên chính chiếc tàu đang bị tấn công ,nhìn thấy tình cảnh này , vẻ mặt cực kỳ kích động. Từng quả đạn pháo ở trước mặt Rayleigh và Jimbei giống như những viên đất hay quả bóng dễ vỡ , dễ dàng bị chặn lại hoặc phá hủy. Loại pháo này thực chất cũng cùng loại với họng pháo được trang bị trên tàu hải quân ở đây, so với pháo hạm hay những vũ khí tiên tiến ở thời đại hắn thì quả thật thua xa. Chúng có lẽ mạnh hơn so với súng thần công nhưng cũng chỉ ngang với mấy khẩu đại bác loại cũ mà thôi. Tuy vậy ,uy lực vẫn là không thể coi thường, nhất là khi dùng sức con người đối mặt với chúng. Bởi lẽ kể cả thời trong thời hiện đại, một người có trang bị đến tận răng cũng chỉ có thể banh xác nếu dính phải. Được chứng kiến cảnh tượng chân thực cỡ này thực quả thật khiến hắn mở mang tầm mắt, suýt chút nữa nhịn không được muốn lao lên cùng thử cảm giác "đập" bom kia. Hắn từ lúc tới đây đúng là quên mất đi thử qua loại trải nghiệm kiểu này. Sau một hồi ngứa ngáy khó nhịn, chiếc thuyền rốt cuộc dần tiến đến hòn đảo. Lần này trước từng đợt đạn pháo bay đến, hắn ôm theo Rayleigh và Jimbei thoát khỏi con thuyền nổ tung, lao thẳng vào trong đảo. Hắn nhớ rằng theo lẽ thường, lúc này Luffy sẽ vươn tay tóm lấy một cột cờ rồi kéo theo hai bay qua. Nhưng hắn lo rằng mình điều khiển không được như ý, hơn nữa còn một tay thì còn ôm cả hai bằng răng ? Đưa tay vòng qua quấn lấy cũng quá lằng nhằng, mà để họ tự bơi vào dưới tình huống này lại càng quá mất hình tượng đi. Rốt cuộc hắn lựa chọn đổi sang dạng lò xo ở dưới chân mà phóng tới. Kết quả ba người vừa vặn bay qua bức tường phòng vệ bờ biển, tuy nhiên lại có xu hướng tiếp đất bằng đầu, khiến cho Rayleigh cùng Jimbei chợt hoảng sợ tránh thoát khỏi hắn, sau đó ổn định lại thân hình rơi xuống. Đùa giỡn, loại người như họ mà tiếp đất kiểu đó trong hoàn cảnh này , hoàn toàn là ném sạch mặt mũi. Văn Trung đang khó xử không biết phải xoay sở thế nào, bên cạnh bỗng thoát đi hai cái vướng víu , hắn liền dễ dàng hơn không ít. Dù không phải hình dạng hắn, nhưng dưới tình huống này cũng nên giữ chút hình tượng thì tốt hơn. Sau đó hắn lập tức làm ra một cú nhào lộn trên không rồi xoay người tiếp đất cực kỳ hoàn mỹ, theo đúng kiểu " san-tô " hắn hay dùng ở chỗ bể bơi. Tất nhiên, vô số hải quân cũng chào mừng màn tiếp đất này của hắn bằng việc lập tức lao đến bao vây ba người lại. Rayleigh vừa rồi bị hắn làm cho hơi ngoài ý muốn, lúc này cũng liền trở về dáng vẻ thong dong mà nói: - Hãy đi thẳng và bỏ qua bọn chúng ! - Được ! Văn Trung gật đầu rồi nhanh chóng lao tới. Dù còn đang ngứa ngáy tay chân nhưng hắn biết đây là chỉ bỏ qua những tên khó nhằn mà thôi, dù sao tiến đến sẽ còn gặp nhiều binh tốt dễ xử lý hơn cản trở. Hắn cũng còn không có thử qua dùng chiêu thức trên người đối thủ đâu này. Quả nhiên, sau đó là một hồi nghiền ép, tha hồ vươn tay quay chân giữa đông đảo đối thủ diễn ra. Hắn lần này được chân thực trải nghiệm uy lực của toàn bộ chiêu thức, thậm chí còn vừa loạn xạ thi triển những chiêu thức đẹp mắt hoặc mới mẻ tự sáng tạo, vừa không nhịn được cuồng hô: - Gomu gomu no Hanabi - Gomu gomu no Nupakachi - Gomu gomu no Despacito - .... Jimbei và Rayleigh từ xa thấy vậy cũng là triệt để ngây ngốc. Bọn họ đến đây dù muốn hắn biểu hiện chút lạc quan, thoải mái nhưng cũng cần đôi chút nghiêm túc a. Nhưng hiện giờ họ lại luôn có cảm giác hắn dường như rất hào hứng vậy. Cuối cùng họ cũng chỉ có thể lắc đầu, không để ý tới. Sau đó , ít nhất Văn Trung cũng không làm bọn họ thất vọng ,vì hắn tiến lên rung 16 hồi chuông và làm lễ tưởng niệm đều rất nghiêm chỉnh. Xong việc ba người để lại sự kinh ngạc và rung động cho toàn bộ hòn đảo mà rời đi. Có lẽ không hẳn chỉ riêng hòn đảo, mà là toàn bộ những người sau khi biết việc này. Nhưng những thứ đó đã không còn liên quan đến hắn. Hắn duy nhất chỉ quan tâm đôi chút đến một lời nhắn khác mà mình để lại. Lúc tưởng niệm trước đó, hắn cố ý đưa tay hơi chếch sang đặt lên vị trí trái tim và ngoài cánh tay phải có chữ " 3D2Y " ra thì để ý kĩ sẽ thấy được trên bàn tay có thêm một chữ " H " cùng với chữ " 3M " có mũi tên quay lại kém theo được viết vào phần bắp tay trái không xa. Có thể nói "3M" cùng dấu mũi tên ở đây muốn nói thời gian 3 tháng hắn sẽ trở lại, còn chữ " H " vừa là Honey cũng vừa là Hancock ,dù không tiện thêm hình trái tim hay gì đó nhưng hành động nơi hắn đặt lên có lẽ đủ để người trong cuộc hiểu được. Đây cũng là lí do hắn trước đó không nhắn nhủ nhiều mà chỉ để lại một ít dòng chữ khô khan kia. Nếu hắn nghe được lời Hancock nói trước đó, hẳn sẽ càng đắc ý mà nói: - Chê ta không lãng mạng sao. Này đủ bất ngờ a ! Cũng may người giúp hắn viết chữ lên là Jimbei, bị lừa dối rằng đây là một lời nhắn nhủ khác của hắn dành cho đồng đội. Nếu Jimbei mà thực sự biết được mình giúp hắn viết loại bày tỏ này, không biết sẽ có cảm xúc như nào. Văn Trung dùng chiếc vòng thử nhìn tới thời điểm Hancock thấy được bức ảnh kia của hắn, phát hiện nàng ngắm nhìn một hồi sau đó quả thật ngạc nhiên thật lớn, đoán rằng nàng hẳn là đã hiểu được. Thu lại hình ảnh trong đầu, hắn thầm tính toán thời gian còn lại, sau đó dưới tình huống không ai phát hiện, thân thể hắn chợt biến mất và trở lại gần như trùng khớp một khoảng thời gian. Nhìn qua giống như hắn vẫn luôn đứng tại chỗ đó. Nhưng hắn biết có một câu nói : " Mọi thứ đều chỉ mang tính tương đối ... nếu không tính câu nói trên " Tất nhiên nửa sau là do hắn thêm vào. Bởi lẽ rất nhiều người khác cũng nhận thấy nếu thực sự mọi thứ chỉ mang tính tương đối Vậy câu nói trên sẽ mang tính tuyệt đối. Nhưng lại thú vị là, nếu câu nói trên là tuyệt đối thì không phải mọi thứ đều là tương đối nữa. Dẫn đến câu nói trên cũng chỉ mang tính tương đối mà thôi, như thế mọi thứ sẽ lại chỉ mang tính tương đối ,thành ra sau đó ....liền không có sau đó. Vấn đề mâu thuẫn này chỉ có thể lý giải bằng một loại tư duy khác. Hiện giờ Văn Trung rất rõ ràng một điều. Chiếc vòng cũng không thể đưa hắn trở về hoàn toàn trúng khớp với khoảnh khắc lúc biến mất, đúng hơn là nếu có thể cũng sẽ không làm vậy. Đơn giản là vì việc dịch chuyển thời gian sẽ gây tác động lên dòng chảy thời không, như vậy nếu xuất hiện hiện tượng ghi chồng hoàn toàn trùng khớp, vậy kết quả sẽ không thể biết được chuyện gì xảy ra. Có thể cả hai chiều sẽ dung hợp hoặc cũng có thể là cùng biến mất, hơn nữa chắc chắn sẽ gây ra xung đột thời không gây hậu quả không nhỏ. Vì vậy , chiếc vòng cũng cố ý tránh đi điều đó nên nếu người nào đó có năng lực đủ mạnh rất có thể phát hiện được sự sai lệch này. Tuy nhiên, Văn Trung nhìn xem tình huống hiện giờ, người mạnh như Rayleigh có lẽ cũng không phát hiện được điều này, vậy xem ra thế giới One Piece này khả năng người phát hiện được hẳn là rất ít đi. Khoảnh khắc hắn biến mất và trở lại vừa rồi , không ai biết rằng rất nhiều nơi trong thế giới này có sự thay đổi. Đó là vì , rất nhiều sự kiện trong các mốc thời gian khác nhau bị thay đổi. ... Nơi nào đó, một người phụ nữ kiên định nói: - Tôi không thể chối bỏ gia đình mình… cho dù điều đó nghĩa là tôi phải hy sinh mạng sống... Sau đó đẩy hai bé gái vào trong nhà ,rồi lao lên đối mặt với tên người cá dữ tợn đang chĩa súng vào họ ở gần đó, nhưng không quên quay lại mỉm cười: - Nojiko ! Nami ! .... ta yêu hai đứa. Ngay sau đó tiếng súng nổ vang lên, một người lao vút qua hiện trường với tốc độc cực nhanh mà không ai có thể nhìn rõ. Sau đó, mọi người chỉ kinh ngạc phát hiện không hề xuất hiện vết máu hay người chết ngã xuống. Người phụ nữ hoàn toàn biến mất. ... Một thời điểm khác. Trên hòn đảo đang hừng hực bốc cháy cùng nổ vang dưới khói lửa bom đạn, một thanh niên bất chợt xuất hiện. Hắn che đi mặt mũi tiến đến nhìn qua một đám người đang mang vẻ tuyệt vọng nhưng không hề sợ hãi hay khuất phục, sau đó ánh mắt lại đặc biệt lưu ý trên người một phụ nữ tóc trắng xinh đẹp, cuối cùng ngán ngẩm lắc đầu, thầm tự hỏi: " Còn đủ năng lượng ? " " Chỉ là dịch chuyển không gian, tiêu hao ở mức vừa , có thể ! " Ngay sau đó, toàn bộ những người trong đảo liền biến mất. Không lâu sau , những đợt oanh tạc cũng dần kết thúc, toàn bộ hòn đảo đã chìm trong khói lửa . - Báo cáo ! Phó đô đốc, đảo Ohara đã bị hủy diệt hoàn toàn . Xác nhận không có nhà khảo cổ học nào chạy thoát ! - Buster Call kết thúc ! Tất cả các đơn vị quay trở về tổng bộ ! ... Dưới đêm mưa, một người phụ nữ ôm chặt bọc bánh mì vội vã chạy, trong đầu liên tục thầm nhủ: " Rebecca, hãy đợi mẹ " Chợt, một viên đạn từ phương xa bay đến, ngay thời điểm này một bóng đen lao ra chắn trước viên đạn. Viên đạn xuyên qua người hắn nhưng lại kéo căng da thịt về phía sau, giống như tạo nên một cái gai bằng thịt rồi sau đó bị đàn hồi bắn ngược trở lại. Dưới lớp vải che kín kia, khẽ vang lên một tiếng lẩm bẩm rất nhỏ : - Không biết là loại đạn gì nhỉ ? Thật muốn kiểm chứng một chút ! Mà thôi kệ đi, xóa bỏ lời nguyền của Trái Ác Quỷ ,hẳn là đạn làm bằng Hải Lâu thạch cũng chắc chắn phải bị dội lại. Sau đó, hắn lao về hướng kẻ bắn tới hô lên đầy khiêu khích: - Diamante đúng không ? Ra đây tâm sự một chút . Ngay khi bóng người bí ẩn dẫn dụ kẻ bắn súng rời đi, một chú lính chì từ xa chứng kiến chợt lao đến đánh bại mấy tên hải tặc định tiếp cận người phụ nữ : - Scarlet ! Gã đau lòng nhìn người phụ nữ không nhận ra mình một hồi, rồi lại nhìn về hướng người kia biến mất, không chần chờ dẫn theo người phụ nữ rời đi. ... Rất nhiều nơi, rất nhiều thời điểm khác đều bị thay đổi. Văn Trung sau đó kiểm tra tương lai một loạt, xác định rằng tất cả những người được cứu trong tương lai cũng không vì thế mà xảy ra vấn đề gì khác, hắn mới thở dài một hơi, ánh mắt khẽ nhìn về hướng hòn đảo Nữ quốc thật lâu , rồi bình thản nói: - Được rồi, trở về thôi. - Ừm. Hai người bên cạnh gật đầu , Jimbei ra hiệu cho con cá kỳ lạ to lớn dưới chân: - Đi thôi . Chỉ là ,hai người không biết rằng câu này hắn không phải nói cho họ mà là nói với chiếc vòng. Ngay sau đó, Luffy chợt lẩm bẩm kêu khóc giữa biển, trạng thái có phần thống khổ điên cuồng: - Acee... Jimbei và Rayleigh đều hoảng hốt không rõ chuyện gì xảy ra , cuối cùng chỉ có thế cho rằng Luffy thực chất vẫn chưa thoát khỏi đau buồn về cái chết của Ace, hắn chỉ luôn gắng gượng cho đến khi tưởng niệm xong cho anh trai mình, lúc này vết thương trong lòng mới trỗi dậy, phát tiết những đau khổ cuối cùng được chôn sâu trong lòng. Tuy nhiên , sự kì lạ đó của Luffy có phải như họ tưởng tượng hay không đã không còn quan trọng . Văn Trung lúc này đã trở lại thế giới của mình. Rắc rối về việc thay thế Luffy trước đó, có lẽ cứ để mấy người kia tùy ý giải quyết đi, dù sao cũng không hề ảnh hưởng đến lần trở lại sau của hắn. ___________Hết phần 1_________
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72
Chương sau