Hắn là nam nhân, nên rộng lượng bao dung với nàng, thậm chí còn thật sự không hiểu sao lại đi tìm vài món đồ mà nữ tử thích, muốn lấy lòng nàng.
Thấy nàng vẫn lạnh nhạt như vậy, Lục Dực liền biết nàng vẫn còn khúc mắc với mình, bèn mở miệng giải thích trước.
"Ta biết nàng giận. Nhưng hôm đó trong hang động, ta thật sự không muốn thừa dịp người gặp nguy mà hủy hoại trong sạch của nàng, danh tiết của nữ tử lớn hơn trời, sau này nàng còn phải tái giá, nếu còn trong trắng, nói không chừng còn có thể chọn được một người tốt, mà ta bây giờ tiền đồ chưa rõ, e rằng không thể gánh vác cả đời nàng... Ai ngờ sau khi điều tra một phen, lại không có cách giải quyết nào khác."
Hắn đứng quay lưng ra hồ, khuôn mặt anh tuấn phi phàm, dưới ánh đèn sáng tối đan xen càng thêm nổi bật, giọng nói không nhanh không chậm, như có thể chạm đến tâm hồn người nghe.
Sắc mặt Từ Ôn Vân dịu lại.
Nếu hắn thật sự nghĩ như vậy, vậy chính là nhẫn nhịn điều mà người thường không thể nhịn, còn có thể coi là một quân tử, ít nhất so với những kẻ thừa dịp người gặp nguy mà làm bậy thì tốt hơn nhiều, nhưng hiểu thì hiểu, trong lòng vẫn còn tức giận.
"Bây giờ khác xưa rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-giau-hoang-thuong-mot-dua-con/3726324/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.