"... Nhìn ngươi ngày thường ít nói, liếc mắt một cái đã biết là kẻ chỉ biết luyện võ, đầu óc có phần chậm chạp. Tiểu nương tử nhà người ta, đều là được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay nuôi lớn, quý giá biết bao nhiêu? Sống dở c.h.ế.t dở suýt mất mạng, lại chịu kinh hãi lớn như vậy, cho dù hành xử nóng nảy một chút, thì nam tử cũng nên bao dung, ngươi chớ nên để trong lòng. Nàng nhất thời tức giận cũng không sao, ngươi cứ dỗ dành cho tốt, tìm vài món đồ mà nữ nhi thích để lấy lòng nàng, thì dù có đắc tội lớn đến đâu nàng cũng sẽ bỏ qua cho ngươi."
...
Không ngờ lại được chỉ dạy một phen như vậy.
Lục Dực không biết Mã tiêu đầu đang nghĩ gì trong lòng, cũng không muốn giải thích, chỉ lặng lẽ gật đầu, ra vẻ đã tiếp thu.
Trong mắt người ngoài, cùng lắm chỉ nghĩ quan hệ của hắn và tiểu nương tử góa phụ kia thân thiết hơn nam nữ bình thường một chút, nhưng hắn lại không thể tự lừa dối mình, những giây phút quấn quýt si mê vừa rồi, mùi hương cơ thể thơm ngát của nàng đã vương vấn khắp y phục hắn, lúc nào cũng thoang thoảng bên người, theo gió bay vào mũi.
Hắn ngửi thấy mùi hương lại cảm thấy có chút bất bình.
Nhìn về phía xe ngựa của nàng ta, nhưng lại không thấy nàng vén rèm xe lên, mỉm cười nhìn về phía hắn nữa...
May mà hôm nay tiêu đội xuất phát sớm, trải qua bao nhiêu biến cố, cũng mới đến giờ Dậu một khắc, để tránh đám cướp ở Man Manh sơn quay lại, Mã tiêu đầu cũng không dám trì hoãn, sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, liền bắt đầu lên đường.
Trên đường đi thêm ba canh giờ nữa, mới tìm được một ngôi làng có thể cho tiêu đội nghỉ chân.
Cả ngày hôm nay hỗn loạn, cả tiêu đội đều mệt mỏi rã rời, sau khi phân chia phòng cho khách, sắp xếp người thay phiên canh gác, mọi người liền chuẩn bị đi ngủ sớm.
Trăng sáng sao thưa, ở một góc vắng vẻ ven làng.
Một bóng đen xuất hiện, cúi đầu chắp tay, cung kính bẩm báo với Lục Dực:
"Thuộc hạ sau khi nhận lệnh, liền gửi thư chim bồ câu cho vài vị thái y nổi danh gần đây, hiện đã nhận được hồi âm, bọn họ đều nói Túy Xuân Toái Hồn đan độc tính mạnh mẽ, cực âm cực độc, kẻ chế tạo ra loại đan này vốn là khách quen của chốn phong hoa tuyết nguyệt, lại cho rằng loại đan này không nguy hiểm đến tính mạng, nên không hề để lại đường lui nào để giải độc, chỉ có nam nữ giao hoan mới có thể giải.
Ngoài ra, không còn cách nào khác."
"Hơn nữa loại đan này phát tác ba lần, nếu không giải được, lần đầu phát tác sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, lần thứ hai phát tác sẽ tổn thương ngũ tạng lục phủ, lần cuối cùng sẽ thất khiếu chảy m.á.u mà chết."
Hiệu suất làm việc của ám vệ cực kỳ nhanh chóng.
Buổi chiều nhận lệnh đi điều tra cách giải độc khác của Túy Xuân Toái Hồn đan, bây giờ đã có kết luận.
Chỉ là kết luận này, hiển nhiên không phải là điều Lục Dực mong muốn nghe thấy.
Hắn cau mày, khẽ phẩy tay, ám vệ kia liền biến mất theo gió đêm.
Lúc đó sở dĩ kịp thời dừng lại trong hang động, là bởi vì trong lòng Lục Dực vẫn còn ôm một tia hy vọng, nghĩ rằng với quyền thế ngập trời của hắn ngày nay, dù có hao tốn bao nhiêu dược liệu quý hiếm, cũng có thể tìm ra cách giải độc khác mà không làm tổn hại đến danh tiết của nàng, ai ngờ lại đoán sai...
Chỉ có nam nữ giao hoan mới có thể giải?
Vậy ba ngày nữa, Chu Vân sẽ phát tác lần thứ hai.
Nhưng nàng đang ở trong tiêu đội, trong thời gian ngắn như vậy, biết đi đâu tìm một lang quân tốt để bầu bạn suốt đời? Người giải độc chỉ có thể tìm trong tiêu đội, nhưng đám tiêu sư này đa phần xuất thân giang hồ, nay đây mai đó, trên người không chừng còn mang theo mạng người, lại đa phần không biết chữ, vừa không thể làm quan, lại không thể thi võ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]