Trách nhiệm của tiêu đầu, chính là chăm sóc tốt từng kiện hàng và từng chủ thuê trong đội. Thấy mọi việc đã được giải quyết, Mã tiêu đầu cũng yên tâm, bèn cùng Cừu Đống đưa vị tiểu quả phụ này vào trong sân, lại theo lệ kiểm tra căn phòng nàng ta ở, rồi đi ra ngoài cửa...
Chỉ thấy Nguyên Bạch và tiểu quả phụ đang đứng sóng vai dưới gốc cây ngô đồng sum suê, lá vàng xoay tròn rơi xuống đất, trải thành một tấm thảm mềm mại vàng óng ánh... trông rất yên bình và ấm áp.
Mã tiêu đầu là người từng trải trên tình trường, lúc này mới chậm chạp nhận ra vị tiểu quả phụ này có ý với Nguyên Bạch, còn Nguyên Bạch thì sao? Tuy hắn không để lộ cảm xúc, nhưng có lẽ bản thân hắn cũng chưa nhận ra mình đã động lòng cũng nên?
Thực ra trong tiêu đội, rất kiêng kỵ chuyện nam nữ tư tình giữa tiêu sư và chủ thuê, sợ dọc đường lòng người bất ổn, hơn nữa tác phong không đứng đắn cũng không hay. Nhưng Nguyên Bạch hắn không phải tiêu sư, mà là khách khanh áp trận, nếu có thể nhân chuyến đi đến Tân Môn này, giải quyết được chuyện đời này, cưới được một người vợ xinh đẹp hiền lành, thì hà cớ gì mà không làm?
Quan trọng nhất là, hai người trai tài gái sắc, một nóng một lạnh, thật sự rất xứng đôi!
Nếu thật sự có thể nên duyên vợ chồng trong chuyến áp tiêu này, thì hắn, Mã tiêu đầu, coi như cũng là người làm mai mối rồi!
Nghĩ đến đây, Mã tiêu đầu càng thêm muốn tác hợp, ánh mắt nhìn hai người cũng đầy ý cười.
“Bên trong bên ngoài đều đã xem qua, không có vấn đề gì.
Trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên quay về nghỉ ngơi lấy sức. Hai người nghỉ ngơi sớm đi, nếu thật sự không ngủ được, thì chơi cờ nói chuyện, kẻo đi đường nhiều đầu óc cũng đần độn ra.”
Nhưng suy nghĩ của Cừu Đống lại khác với Mã tiêu đầu.
Cừu Đống đã đến tuổi lập gia đình, năng lực trong tiêu cục Dương Uy cũng xuất chúng, cho nên không ít người làm mai mối cho hắn, chỉ là vẫn chưa gặp được người ưng ý. Nhưng bây giờ không hiểu sao, lại có chút tình cảm với vị tiểu quả phụ này. Tuy chỉ mới gặp mặt vài lần, nhưng thật sự đã động lòng.
Từ tận đáy lòng mà nói.
Cừu Đống thà rằng nàng ta ở trong căn phòng hạ đẳng mà các tiêu sư đã nhường lại, cũng không muốn nàng ta ở chung với Lục Dực trong tiểu viện tao nhã này.
Ai lại muốn người phụ nữ mình thích, ở chung một chỗ với nam nhân khác chứ? Nhưng may mà vị Lục khách khanh kia, luôn luôn mắt cao hơn đầu, đối với tiểu quả phụ này cũng rất lạnh nhạt, cho nên hai người chắc sẽ không có gì mờ ám.
Nhưng hắn vẫn không yên tâm, suy đi nghĩ lại, vẫn dặn dò nàng ta một câu.
“Chúng ta ở ngay gần đây.
Nếu có chuyện gì, nàng cứ gọi to một tiếng, chúng ta sẽ lập tức chạy đến.”
Lục Dực nghe vậy, không khỏi nhướn mày.
Không phải chứ?
Cừu Đống nói vậy là có ý gì?
Nữ nhân này ngoan ngoãn ở trong viện, có nguy hiểm gì mà hắn không bảo vệ được? Cần gì phải gọi bọn họ đến? Nói đi nói lại, Cừu Đống là đang đề phòng hắn có ý đồ xấu, làm chuyện gì bất chính với quả phụ này?
Hừ.
Buồn cười.
Cừu Đống này chắc là không nhìn thấy bộ dạng hổ lang của nàng ta lúc nãy.
Rõ ràng là nàng ta sờ soạng hắn khắp người, là nàng ta chủ động ôm ấp ve vuốt... Nếu nói phải đề phòng, thì cũng là hắn phải đề phòng quả phụ này thèm khát hắn mới đúng! Nếu không phải vì nghĩ đến các tiêu sư không tiện, thì hắn làm sao phải miễn cưỡng ở chung với quả phụ này?
Lục Dực nhíu mày, nhìn về phía quả phụ vẫn luôn ngoan ngoãn đứng bên cạnh, hy vọng nàng ta sẽ giải thích cho hai người hiểu hắn là người quân tử như nào, là người trong sạch ra sao...
Nhưng nàng ta lại không nói gì.
Ngược lại còn khẽ khom người, như thể sắp vào hang hổ vậy, vẻ mặt đầy nghiêm túc thận trọng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]