Đang lúc nàng do dự, lại thấy hắn lạnh lùng kiêu ngạo, khẽ mở môi, đáp:
“Ta là người cô độc trên thế gian, không có những phiền muộn hồng trần đó.”
Rõ ràng chỉ là một hiệp khách giang hồ.
Nhưng lời này nói ra, lại giống như tiên nhân ngồi trên mây, không màng thế sự.
Từ Ôn Vân không hiểu hết ý nghĩa sâu xa trong lời nói này, nàng chỉ thở phào nhẹnhõm, phải là người cô độc mới tốt, tuy nàng mượn giống cầu tự rất gấp, nhưng cũng không làm được chuyện cướp chồng cướp vợ của người khác.
Từ Ôn Vân mở to mắt, mạnh dạn nói:
“Vậy tại sao tráng sĩ không đồng ý? Ta chỉ là một quả phụ tay trói gà không chặt, chẳng lẽ còn có thể ăn thịt ngươi hay sao?”
Từ lúc được người hầu đưa ra ngoài, cho đến khi vào phòng tắm rửa thay quần áo, trong lòng Từ Ôn Vân vẫn còn chút bực bội.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, soi mình vào chiếc gương đồng sáng bóng, có chút nghi ngờ cuộc đời, không khỏi quay đầu hỏi A Yến đang sắp xếp hành lý phía sau:
“Dung mạo ta tiều tụy, không dám nhìn thẳng sao?”
“Sao có thể? Nếu phu nhân không xinh đẹp, sao lại có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy?”
Lời này cũng có lý.
Từ Ôn Vân đặt gương đồng xuống, lại xoay người lại:
“Vậy là tính tình ta không tốt? Khiến người ta chán ghét sao?”
“Làm gì có? Nếu phu nhân không được lòng người, Mã tiêu đầu sao lại mất công, trong tình trạng khách điếm hết phòng, lại đổi cho phu nhân căn phòng thượng hạng này?”
Từ Ôn Vân gật đầu tán thành, rồi lại không bỏ cuộc hỏi:
“Vậy là trên mặt ta viết tám chữ to ‘mượn giống mang thai, bỏ chồng cầu tự’ sao?”
A Yến nhìn kỹ khuôn mặt như ngọc của nàng, nói chắc nịch:
“Không có, không hề nhìn ra ý đồ xấu. Đúng là khuôn mặt của một người phụ nữ đoan chính.”
Vẻ mặt Từ Ôn Vân càng thêm nghi hoặc: “Vậy tại sao hắn lại coi ta như rắn rết? Tránh ta như tránh tà?”
Nàng không còn nghi ngờ bản thân nữa, mà bực bội úp gương đồng xuống, nheo mắt:
“Chẳng lẽ hắn không thích nữ nhân? Là đoạn tụ? Cho nên mới lớn thế này rồi mà vẫn chưa cưới vợ, lại trà trộn vào đoàn tiêu sư toàn nam nhân?”
đoạn tụ: đồng tính luyến ái nam
A Yến cuối cùng cũng không nhịn được cười,
“Phu nhân càng nói càng vô lý.”
Từ Ôn Vân không hề nói đùa, mà đang suy đoán rất nghiêm túc, nhưng nghĩ kỹ lại, nàng lại thấy không giống.
Dù sao nam nhân đoạn tụ, khí chất đa phần đều ẻo lả, nhưng nhìn hắn lại anh tuấn như vậy, giống như mãnh thú trong rừng, mang theo hơi thở hoang dã nguyên thủy, càng giống một hổ tướng khiến nữ nhân thần phục.
A Yến cười xong, rốt cuộc cũng không nỡ nhìn chủ tử vất vả như vậy, cũng ở bên cạnh suy nghĩ, hiến kế:
“Cũng không trách phu nhân nghĩ vậy, nô tỳ vừa rồi nhìn thấy, luôn cảm thấy vị thiếu hiệp kia tuy tốt, nhưng không phải người dễ dàng chinh phục, nếu dọc đường về kinh thành mà không có tiến triển gì, chẳng phải bỏ lỡ cơ hội tốt sao? Thật ra theo nô tỳ thấy, chúng ta còn một con đường khác.”
Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của chủ tử, A Yến ngập ngừng nói:
“... Hứa công tử.”
Nghe thấy ba chữ này, Từ Ôn Vân hơi sững người, vẻ mặt có chút phức tạp.
Hứa Phục Châu là con trai trưởng của nhà huyện lệnh họ Hứa ở cạnh nhà mẹ đẻ, lớn lên cùng Từ Ôn Vân từ nhỏ, hai người quen biết từ thuở nhỏ, tình cảm rất sâu đậm. Khi đó tuy chưa đính hôn, nhưng trưởng bối hai nhà đã ngầm đồng ý, chỉ đợi Hứa Phục Châu lên kinh thành thi hội xong, hai người sẽ trao đổi sính lễ, kết duyên vợ chồng.
Ai ngờ Trịnh Minh Tồn lại đến cầu hôn trước?
Con trai huyện lệnh, tự nhiên không thể sánh bằng gia thế hiển hách của phủ Quốc công, khiến Từ Hưng Bình vui mừng khôn xiết, không hề hỏi ý kiến của Từ Ôn Vân, liền gật đầu đồng ý, gả con gái đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]