Từ Ôn Vân tiếp nhận được, nàng nuốt xuống chua xót nơi cổ họng, cố gắng gượng cười, giải thích với ý tạ lỗi:
"Không nên cho nhiều ớt như vậy, cay đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, lại để tráng sĩ chê cười rồi."
May mà nàng cũng không cần phải giải thích thêm nữa, phía trước "keng" một tiếng vang lên, báo hiệu thời gian nghỉ ngơi kết thúc, đội tiêu sư tập hợp lên đường, tiếp tục tiến về phía đích đến. Người đàn ông bên cạnh nghe thấy tiếng động, nhanh chóng bước ra bên đường, thổi một tiếng còi vang dội, một con tuấn mã đen bóng, bốn vó khỏe mạnh, từ trong rừng cây bước ra. Người đàn ông xoay người lên ngựa, dẫn đầu đội ngũ đi phía trước, chậm rãi đi về phía cuối con đường...
Người của tiêu cục Dương Uy vừa đi, nơi này liền không còn an toàn nữa.
Nếu hai tên vô lại kia không cam lòng quay trở lại, vậy thì chủ tớ hai người bọn nàng còn đường sống nào nữa?
Từ Ôn Vân nóng như lửa đốt, may mà lúc này A Yến cuối cùng cũng đã trở về.
A Yến cũng không phải cố ý trì hoãn lâu như vậy, mà là vừa rồi bụng dạ khó chịu, phải tìm một nơi để giải quyết. May mà tin tức dò hỏi được lại rất đáng mừng.
"Phu nhân, chúng ta thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-giau-hoang-thuong-mot-dua-con/3724980/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.