Ở trong phủ Vinh Quốc công đã lâu, Từ Ôn Vân ít nhiều cũng hiểu được suy nghĩ của hắn, nhưng vẫn chưa hiểu rõ ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn. Trong lòng nàng ẩn ẩn có chút bất an, nhưng lại sợ đoán sai ý hắn, chỉ run giọng đáp:
"Lang quân mong thiếp thân chia sẻ nỗi lo lắng như thế nào?"
Dưới ánh nến lay động, ánh mắt Trịnh Minh Tồn sâu thẳm và sắc bén, dường như có thể nhìn thấu lòng người. Khóe môi hắn thoáng hiện lên một nụ cười tinh ranh, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn. Im lặng một lúc, hắn không vòng vo nữa, cuối cùng nói ra ý nghĩ đã ấp ủ từ lâu:
"Ta tuy bất tài, nhưng chẳng phải còn có phu nhân sao? Thân thể phu nhân đã được điều dưỡng nhiều năm, giờ là lúc thích hợp nhất để sinh con. Chi bằng xin phu nhân chịu khó một chút, ra ngoài mượn giống mang thai về, coi như là huyết mạch của phủ Vinh Quốc công ta?"
Từ Ôn Vân đột ngột ngẩng đầu, đồng tử giãn ra vì kinh hãi, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Nàng nghe nhầm sao?
Cái gì? Mượn giống sinh con?
Thế giới quan mà Từ Ôn Vân được dạy dỗ từ nhỏ về nữ đức tam tòng tứ đức, trong khoảnh khắc này sụp đổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-giau-hoang-thuong-mot-dua-con/3724968/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.