Còn tôi thì sao? Thuốc bổ dâng tận miệng rồi mà còn không muốn uống? Chẳng phải là hồ đồ sao?
Nếu là nhà khác, ba năm trôi qua, thấy tôi không đẻ được, chắc đã sớm đuổi đi bằng một tờ hưu thư rồi.
Cũng may Trịnh Minh Tồn là người rất biết điều, vẫn đối xử với tôi như trước. Thậm chí, ngay khi tôi ho, anh ta đã vươn tay xoa lưng gầy yếu của tôi, rồi sai người hầu mang ô mai đến để giải đắng.
Mọi người lại khen ngợi hai người chúng tôi vợ chồng tình thâm, hòa thuận như đàn cầm và sáo trúc…
Chỉ có Từ Hưng Bình - cha tôi, nhìn con gái nhíu mày súc miệng, trong lòng vẫn có chút không đành.
Dù hai nhà môn đăng hộ đối hay không, thì hiện tại hai người đang ở nhà mẹ đẻ, cũng phải có người thể hiện chút khí phái của nhà ngoại, nếu không cứ một mực xu nịnh lấy lòng, chỉ càng khiến phủ Vinh Quốc Công coi thường. Vì vậy, ông ấy hơi tỏ vẻ người bề trên, trước tiên tiếp lời:
"Ta biết hiền tế yêu thương Vân nhi, nhưng cũng không thể nuông chiều con bé đến mức vô pháp vô thiên. Dù hai con không muốn làm cha mẹ, cũng phải nghĩ đến tâm nguyện muốn làm ông bà của ta và nhạc phụ nhạc mẫu chứ.
Thực ra mà nói, cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-giau-hoang-thuong-mot-dua-con/3724963/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.