Trong căn phòng yên tĩnh, Chu Lập bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của Trần Dương, mắt thấy trên màn hình điện thoại hiển thị đã sắp tới thời điểm bước vào đêm giao thừa, Chu Lập tuy rằng có điểm đau đầu do say rượu nhưng bởi vì Trần Dương muốn xem pháo hoa cho nên liền khẽ gọi cậu thức dậy:
"Dương Dương"
Chu Lập khẽ gọi, Trần Dương ngủ rất say cho nên không có động tĩnh gì cả, hắn cúi đầu hôn nhẹ vào trán cậu rồi gọi tiếp:
"Dương Dương, nếu như em không chịu dậy thì sẽ qua giao thừa"
Trần Dương cả người mệt mỏi, lại đang chìm vào cơn buồn ngủ không có cách nào tỉnh lại ngay, bên tai nghe thấy tiếng nói trầm ấm của Chu Lập thì chỉ nhỏ giọng nũng nịu:
"Đã mấy giờ rồi?"
Chu Lập đáp:
"Chưa đầy một phút nữa là đến giao thừa"
Trần Dương đưa tay qua ôm ngang người của Chu Lập, cả người cũng muốn trèo lên người hắn, đầu nhỏ áp tới lồng ngực ấm áp kia, cậu cố gắng mở mắt. Hiện tại cửa sổ không kéo rèm, vừa vặn có thể nằm ngay giường đưa mắt nhìn ra khoảng không bầu trời bên ngoài, chỉ trong chốc lát trên bầu trời liền bắt đầu xuất hiện vô vàn chùm sáng xanh đỏ đẹp mắt, theo sau đó là từng đợt nổ lớn vang dội:
"Vậy nằm ở chỗ này đón giao thừa"
Chu Lập không có hứng thú xem pháo hoa, hắn vốn dĩ là người yêu thích sự yên tĩnh, như mọi năm thì đêm giao thừa hắn sẽ đi ngủ, phòng của hắn có tường cách âm cực kỳ tốt cho nên có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-giao-tranh-ra/571600/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.