Nếu như Chu Lập chỉ là một người bình thường mà nói ra câu này chắc chắn viên cảnh sát kia sẽ khinh thường cười khẩy, nhưng hắn lại là người ở trong giới thượng lưu, hắn muốn làm lớn chuyện chỉ sợ là cũng gây ra một phen rắc rối khó giải quyết.
Viên cảnh sát kia nghĩ nghĩ một hồi rồi nói thế này:
"Hiện tại muộn rồi cho nên y tá chỗ chúng tôi đã về nhà"
Chu Lập trầm giọng:
"Nếu như y tá đã về nhà rồi, tôi yêu cầu chỗ này phải mang tới bông băng và thuốc cầm máu tới, sau đó mau cho người có thể làm công tác xử lý vết thương đến đây băng bó cho em ấy, còn nếu như không nhanh chóng thực hiện chuyện này thì tôi sẽ gọi luật sự đến đây"
Người có tiền luôn hống hách như vậy, mở miệng ra một cái là dọa này dọa nọ, nhưng ai nói họ là người có tiền, có quyền có chức vị chứ, nếu như không làm khẳng định sẽ lại rách việc. Viên cảnh sát kia nhanh chóng làm theo yêu cầu của Chu Lập, hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tỉ mỉ quan sát người đang giúp Trần Dương xử lý vết thương còn đang chảy máu ở tay. Làm xong xuôi rồi, Chu Lập vẫn không có ý định đứng dậy rời khỏi mà giống như một luật sư ngồi bên cạnh Trần Dương bảo vệ thân chủ của mình vậy.
Có Chu Lập ở chỗ này, thái độ của cảnh sát đối diện cũng không dám chậm trễ cùng thờ ơ nữa, Trần Dương ở một bên tường trình lại toàn bộ sự việc, thỉnh thoảng còn lo sợ liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-giao-tranh-ra/262577/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.