Trần Dương đương nhiên là muốn xuống căng tin phía dưới ăn cơm, ở đó có cái gì thì cậu sẽ ăn cái đó, nhưng mà Chu tổng của chúng ta lại tự mình quyết định muốn đưa Trần Dương ra ngoài dùng bữa tối. "Em và bạn cùng phòng định xuống căng tin trường ăn cơm, anh hẳn là sẽ quay trở về nhà ăn đúng không?" Chu Lập quả thật không biết hai từ xấu hổ viết như thế nào: "Anh có thể đưa bạn của em đi ăn, mọi người muốn ăn cái gì?" Ba người trong phòng lúc nhìn thấy Chu Lập xuất hiện đã đoán trước được người này rất có tiền, hiện tại nghe hắn nói muốn mời mọi người ăn cơm liền vô cùng hưng phấn, phải nói đã lâu lắm rồi bọn họ chưa được ăn một bữa thịnh soạn, chính vì vậy Viên Mã Nam là người lên tiếng đầu tiên: "Nhưng mà Chu tổng à, chúng tôi sẽ xuống căng tin ăn cơm, chỉ sợ cơm ở đó không hợp ý của Chu tổng mà thôi" Chu Lập quay sang nhìn Viên Mã Nam đáp lời: "Không sao, nếu như các cậu không bận việc gì có thể cùng tôi đến nhà hàng gần đây dùng bữa, hoặc nếu như các cậu không muốn ra ngoài ăn vậy thì tôi cũng có thể xuống phía bên dưới ăn cũng được, dù sao tôi cũng muốn xem thử đồ ăn ở dưới có đảm bảo hay không" Ba người trong phòng trao đổi ánh mắt liền biết được ngày hôm nay được mời ăn thì vui vẻ trong lòng, Bùi Khang Dụ nhìn Chu Lập cười ha ha: "Ha ha Chu tổng, đồ ăn bên dưới căng tin chúng tôi ăn được nhưng mà hẳn sẽ không hợp ý của anh đâu, tôi biết gần đây có một nhà hàng rất được hay là đến đó có được không?" Chu Lập gật đầu đáp ứng, dù sao thì hiện tại tiểu Ma Tước của hắn đang bị đau chân, vẫn là nên bồi bổ thân thể thật tốt: "Có thể" Lâm Khải Trạch xoay người giả bộ nói thế này: "Như vậy phiền Chu tổng đợi một chút để chúng tôi thay đồ rồi chuẩn bị tiền" Chu Lập lên tiếng: "Các cậu chỉ cần thay đồ là được rồi, bữa ăn hôm nay tôi mời" Bùi Khang Dụ khách sáo: "Như vậy sao được, nhà hàng đó rất đắt tiền" Chu Lập hào phóng: "Không sao" Trần Dương nhìn bốn người trước mặt bất lực, cậu hiện tại có thể nói không muốn đi được hay không đây. Chu tổng của chúng ta không hề keo kiệt, một lần dẫn đi ăn liền đưa mọi người tới một nhà hàng nằm trong top, khiến cho bốn người còn lại cũng phải đứng hình khi ngồi trước thực đơn. Trần Dương nhìn thực đơn một lượt rồi lại đóng lại có điểm khó xử ngẩng đầu nhìn Chu Lập. "Sao thế, đồ ăn không hợp khẩu vị của em?" Chu Lập cực kỳ quan tâm đến biểu hiện trên gương mặt của Trần Dương, chỉ cần cậu nhíu mày một cái liền lập tức hỏi luôn. Trần Dương lắc đầu, không phải là món ăn không hợp khẩu vị của cậu mà là giá tiền quá mức cao rồi, bọn cậu tổng cộng có bốn người, nếu như Chu Lập mời hết tất cả bốn người như vậy quả thật rất tốn kém: "Không phải, em ăn cái gì cũng đều được cả, chỉ là đồ ăn ở đây hình như giá hơi cao thì phải, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi, em biết một tiệm đồ ăn cũng ngon mà giá cả phải chăng hơn" Chu Lập nhẹ giọng: "Không sao, không cần quan tâm đến chuyện tiền bạc, chỉ cần em ăn ngon là được rồi. Mọi người cũng vậy, muốn ăn cái gì cứ tự nhiên gọi" Ai cũng biết người ngồi chỗ này là Chu tổng, là Chu tổng của Chu thị một năm thu về con số tiền tỉ, một bữa ăn này đối với hắn sẽ không ảnh hưởng gì, nhưng mà lần đầu được mời đi ăn nếu như đột nhiên thoải mái gọi món quá sẽ khiến cho mọi người không được tự nhiên, thế là bốn người chọn tới chọn lui cũng chỉ dám chọn hai món giá thành thấp nhất trong thực đơn này. Đến lượt Chu Lập gọi món, một loạt những món ăn mà Trần Dương thích hắn liền đọc ra hết cho phục vụ, sau đó còn gọi thêm vài món nổi tiếng tại nhà hàng, cuối cùng đồ ăn đưa ra chất đầy một bàn lớn khiến cho tất cả mọi người nhìn vào cũng tròn mắt. Cho dù hiện tại bọn họ có 5 người, lại toàn là thanh niên khỏe mạnh, nhưng mà gọi nhiều món như vậy chỉ sợ là sẽ không ăn hết: "Chu tổng, anh gọi nhiều đồ ăn như vậy có ăn hết không?" Chu Lập cầm đũa đưa đến gắp một miếng thịt chân giò bỏ vào bát của Trần Dương: "Chỉ cần em ăn ngon miệng là được, ăn không hết cũng không sao" Ba người bạn cùng phòng của Trần Dương đồng loạt đưa mắt nhìn về phía cậu, Trần Dương ngượng ngùng ho một tiếng cuối cùng liền cúi đầu tập trung ăn uống. Chu Lập rất ít khi chủ động nói chuyện cùng với người lạ, nếu như không phải là đối tác bàn chuyện làm ăn hoặc là bạn bè của hắn thì hắn sẽ không hỏi han cái gì cả, nhưng mà ba người bạn này là bạn cùng phòng của Trần Dương cho nên hôm nay hắn mới phá lệ nói chuyện cùng với bọn họ, nhân tiện muốn tìm hiểu qua một số thông tin về cậu. "Các cậu đều bằng tuổi nhau sao?" Viên Mã Nam thay mọi người trả lời câu hỏi của Chu Lập: "Đúng vậy Chu tổng, bốn người chúng tôi đều bằng tuổi nhau" Chu Lập ngẩng đầu nhìn Viên Mã Nam: "Đều học cùng khoa?"' Lần này Bùi Khang Dụ trả lời câu hỏi của Chu Lập: "Không phải, bốn người chúng tôi đều học khác khoa, tôi học quản trị nhân sự, Mã Nam học thiết kế đồ họa còn Khải Trạch thì học kế toán" Chu Lập gật đầu: "Đều rất tốt, các cậu nếu như ra trường rồi gặp khó khăn có thể tìm tôi giúp đỡ, bạn của Dương Dương cũng là bạn của tôi" Trần Dương vừa nghe thấy xưng hô thân thiết kia từ miệng của Chu Lập cũng phải phun hết nước chanh ra ngoài, cái gì mà Dương Dương chứ, bạn bè trong phòng của cậu cũng chưa từng gọi cậu như thế, huống hồ cậu và Chu Lập còn chưa quen nhau đến một tháng, xưng hô thân thiết như vậy ở trong miệng của Chu Lập nói ra lại thật tự nhiên. Chu Lập vừa nghe thấy tiếng động liền quay sang bên cạnh nhìn Trần Dương, hắn nhanh tay đưa khăn lau cho cậu: "Em sao thế, có đồ ăn gây dị ứng?" Trần Dương tiếp nhận lấy khăn từ Chu Lập sau đó liền lắc đầu: "Không sao, là do em không cẩn thận bị sặc mà thôi" Chu Lập nhíu mày cúi đầu xuống muốn nhìn gương mặt đang ửng đỏ của Trần Dương: "Thật sự là không sao? Ở đây đúng là không có thứ em không thể ăn được?" Trần Dương cảm thấy Chu Lập ở rất gần mình liền như có như không hơi nhích ra xa một chút sau đó thì cầm ly nước bên cạnh uống một ngụm: "Chu tổng, em không sao, anh tiếp tục ăn đi" Chu Lập nhìn chằm chằm Trần Dương một hồi khiến cho Trần Dương cũng phải căng thẳng mà cắn nhầm vào lưỡi, Chu Lập nghe thấy Trần Dương kêu a một tiếng liền hoảng hốt đứng dậy như muốn nhào sang chỗ cậu: "Em bị làm sao?" Trần Dương giật mình, ngay cả ba người còn lại ngồi ở bên cạnh cũng giật mình, dường như là phản ứng này của Chu Lập có điểm không hợp lý rồi: "Chu tổng, em thật sự là không sao, anh trước cứ ngồi xuống đã" Chu Lập của chúng ta lần đầu tiên biết quan tâm đến một người, ba người bạn gái lúc trước của hắn cũng chưa bao giờ được hắn quan tâm đến như vậy, ngay cả em trai ruột là Chu Lượng đôi khi cũng bị hắn vứt bỏ mặc kệ không quan tâm tới, hiện tại hắn vừa học được cách quan tâm một người liền quan tâm có mức hơi thái quá một chút, nhưng mà hắn từ đầu đến cuối cũng không cảm thấy mình có cái gì không đúng: "Nếu như em có gì không ổn phải nói ra với anh" Trần Dương cúi đầu nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, cậu có thể nói rằng Chu tổng à em thực chất cảm thấy không ổn nhất chính là anh đó: "Vâng" Ăn xong Chu Lập liền đưa bốn người trở lại về ký túc xá, ba người bạn của Trần Dương ngồi ở hàng ghế phía sau cũng tự mình cảm thấy được bọn họ nên rời đi trước. Xe vừa dừng lại, Lâm Khải Trạch ngồi ở bên ngoài liền nhanh chóng lên tiếng rồi mở cửa xe bước xuống: "Cảm ơn Chu tổng về bữa ăn ngày hôm nay, chúng tôi lên phòng trước đây" Ba người kia đi rồi hiện tại chỉ còn lại Trần Dương ngồi ở phía ghế lái phụ, bởi vì không gian trong xe rất là tối, hơn nữa bản thân cậu lúc này cũng có điểm lúng túng thế cho nên loay hoay mãi còn chưa thể mở ra được dây an toàn đang thắt ngang người mình. Chu Lập đột nhiên vươn người sang bên cạnh, Trần Dương cảm thấy hơi thở xa lạ ở rất gần mình liền ngừng lại mọi động tác, kế tiếp trong xe liền có một giọng nói trầm ấm từ tính cất lên: "Để anh giúp em" Chu Lập chỉ cần vài giây liền có thể dễ dàng mang dây an toàn trên người Trần Dương tháo ra: "Cảm ơn anh, như vậy..." Trần Dương còn chưa kịp nói xong thì Chu Lập đã đột nhiên lên tiếng rồi: "Chúng ta quen biết nhau cũng được một thời gian rồi, anh nghĩ hiện tại mình nên tỏ tỉnh với em" Chu tổng của chúng ta vô cùng thẳng thắn, làm việc lại theo nguyên tắc, hắn ở trong sách làm theo mọi hướng dẫn các bước để làm quen, hiện tại đã có thể đưa Trần Dương trở về nhà, không những đón cậu đi ăn được còn có thể ra mắt bạn bè của cậu, ở trong sách có ghi chỉ cần làm hết được tất cả điều này liền phải tỏ tình, cho nên hiện tại Chu tổng của chúng ta mới nói một câu khiến cho Trần Dương bị dọa sợ chết khiếp: "Hả... tỏ tình?" Trần Dương không phải là tên ngốc, những biểu hiện của Chu Lập mấy ngày hôm nay cậu đều lờ mờ đoán ra được hắn có ý gì, nhưng không nghĩ tới hắn hiện tại lại có thể thẳng thắn mà nói ra như thế. "Đúng vậy, cũng đã đến thời điểm chúng ta nên cùng nhau hẹn hò, chân của em vẫn chưa khỏi cho nên ngày mai em không cần đến công ty làm việc, buổi tối anh có chuyện cần đi gặp đối tác vì thế bắt đầu từ ngày kia anh sẽ sắp xếp cho chúng ta một buổi hẹn hò vào buổi tối, em cảm thấy lộ trình đi xem phim sau đó đến trung tâm mua sắm rồi ăn tối có được hay không?" Trần Dương cả người cứng ngắc, cậu khi nào thì đồng ý cùng Chu Lập hẹn hò, hơn nữa hắn dường như không có để ý tới một chuyện quan trọng chính là hai người bọn họ có cùng giới tính thì phải: "Chu tổng à... chúng ta đều cùng một giới tính nam" Chu Lập rất bình tĩnh mà trả lời Trần Dương: "Vấn đề này anh cảm thấy không quan trọng, chỉ cần anh gặp được người anh thích đều không sao cả" Trần Dương định nói mình rất để ý tới chuyện này nhưng mà ngẫm lại nói như vậy có hay không sẽ làm phật ý Chu Lập, cậu vẫn là nên tìm một phương thức từ chối khéo léo hơn: "Hơn nữa hai người chúng ta cũng chưa hiểu gì về đối phương..." Chu Lập sớm đã tìm hiểu tất cả về Trần Dương: "Em là Trần Dương, năm nay 20 tuổi, quê ở Thiên Tân, đang theo học khoa công nghệ thông tin của trước đại học X. Gia đình em có 5 người, ngoài ba mẹ còn có một chị gái và một anh trai, trong phòng ký túc xá của em đang ở có ba người bạn. Em thích ăn nhất là địa tam tiên, thịt nướng, xiên que, tôm, thứ không thích ăn nhất là rau xanh, thích uống nước ép hoa quả, uống cà phê sẽ buồn ngủ, không uống được rượu, màu sắc yêu thích là màu tím. Về phần con người em chính là người thích náo nhiệt nhưng bản thân lại sống rất nội tâm, là một người tốt bụng thích giúp đỡ người khác, việc này biểu hiện qua chuyện em ở trường rất thường xuyên tham gia hoạt động hiến máu. Em trước đây có hai người bạn gái, một người là khi học tiểu học, một người là lúc học cao trung, thời gian này em cùng một cô gái tên Chu Thi Hàm đang tìm hiểu nhau nhưng sau đó em cảm thấy hai người không hợp nên quyết định không tiến tới nữa" Trần Dương bất ngờ nghe những lời Chu Lập đang nói, cậu quả thật không nghĩ tới hắn sẽ biết nhiều điều về cậu như vậy. "Anh là Chu Lập, 26 tuổi, hiện đang là tổng giám đốc điều hành của Chu thị, gia đình anh chỉ còn duy nhất một người em trai là Chu Lượng, là bạn học cùng trường của em. Anh thích ăn hải sản, không thích ăn nhất là súp lơ, đồ uống yêu thích là rượu vang, màu sắc yêu thích là xanh dương. Anh sợ độ cao, nếu như đứng ở nơi cao quá sẽ bị hoa mắt chóng mặt. Anh là người sống nguyên tắc rất chung thủy, không dính vào tệ nạn của xã hội, buổi sáng đi làm theo thói quen phải uống một ly cà phê nóng chỉ bỏ sữa không bỏ đường, là loại cà phê phin không phải loại hòa tan đóng túi sẵn, màu sắc phải là nâu đen không được quá nâu sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của anh. Buổi chiều tan tầm nếu như không có hẹn với ai sẽ về nhà ăn cơm, anh không biết nấu ăn cho nên trong nhà anh có một người giúp việc. Buổi tối sẽ lên mạng giải trí một chút cho bớt căng thẳng nhưng tuyệt đối sẽ không dùng phương thức xem phim 18+ mặc dù anh đã đủ tuổi rồi. Anh 11 giờ đêm sẽ đi ngủ, lúc ngủ quen nằm nghiêng người sang bên trái, ngoài tật xấu nằm nghiêng người sang bên trái sẽ ảnh hưởng đến tim thì không còn tật xấu nào khác, anh vẫn đang cố gắng sửa tật xấu này" Chu Lập lại thao thao bất tuyệt giới thiệu mình cho Trần Dương biết, hơn nữa hắn dường như cũng có một chút tự đại rồi, cậu cảm thấy ngoài tật xấu kia của hắn thì hắn còn có rất nhiều tật xấu khác ví như chuyện không biết xấu hổ, nói nhiều, không biết khi nào thì nên dừng lại. "Em cảm thấy sao, hai chúng ta đã đủ hiểu nhau hay chưa?" Trần Dương toát mồ hôi hột: "Em cảm thấy..." Chu Lập lại lên tiếng nói tiếp: "Nếu như em muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh anh để tìm hiểu vậy thì anh cũng có thể để cho em dọn đến nhà anh ở, buổi sáng chúng ta sẽ cùng nhau làm việc, buổi tối cùng nhau ngủ, anh không ngại chuyện trong quá trình tìm hiểu mà em đã dọn đến ở cùng anh, ngược lại anh sẽ rất hoan nghênh" Trần Dương vừa nghe thấy câu nói buổi tối cùng nhau ngủ của Chu Lập thật sự muốn ngất xỉu luôn rồi, Chu tổng à Chu tổng anh rốt cuộc làm sao để rèn luyện ra được chuyện không biết xấu hổ là gì chứ: "Thật ra thì Chu tổng à... em không có tình cảm đó với anh" Không gian tiếp theo liền rơi vào im lặng, bởi vì không gian trong xe rất tối cho nên Trần Dương không thể nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt của Chu Lập lúc này, cậu có điểm khó xử ấp úng nói tiếp: "Em đối với anh chỉ có sự ngưỡng mộ mà thôi, anh tuổi còn trẻ như vậy đã có thể điều hành Chu thị rất phát triển" Chu Lập khàn giọng: "Anh không quan tâm đến chuyện đó, có nghĩa là em không thích anh?" Trần Dương không phải là không thích Chu Lập, chỉ là thứ tình cảm kia của cậu không giống với thứ tình cảm mà Chu Lập đang nghĩ: "Thật ra em rất thích anh... nhưng mà em lại không phải là thích theo kiểu đó... chuyện hẹn hò này em nghĩ mình sẽ từ chối" Chu Lập thở dài, Trần Dương ở bên cạnh cũng có điểm bất ngờ, khoảng thời gian cậu cùng Chu Lập ở cùng một chỗ, cậu chưa bao giờ thấy hắn thở dài cả: "Anh hiểu rồi" Trần Dương chẳng hiểu sao cảm thấy thật áy náy, nhưng mà hôm nay đã cùng Chu Lập thẳng thắn nói ra chuyện này rồi, thời gian kế tiếp cậu đến công ty thực tập có lẽ cũng không cần cùng hắn ngồi ở trên tầng 30 để làm việc nữa tránh để cho hai người cảm thấy khó xử: "Thời gian này anh đã giúp đỡ em rất nhiều chuyện trong công việc, em ngồi ở tầng 30 cũng tự cảm thấy bản thân đã làm phiền anh rất nhiều, hơn nữa Vô Hạn Đấu Giới sắp đến thời gian ra bản cập nhật mới rồi, anh có thể để em ở dưới phòng ý tưởng cùng nhau làm việc với mọi người được không?" Chu Lập nhẹ giọng: "Được". Chu tổng của chúng ta lần đầu bị từ chối, ba người bạn gái trước đây đều là do hắn chủ động nói muốn hẹn hò trước nhưng chưa có ai từ chối hắn cả, hôm nay hắn ở chỗ này nói muốn cùng Trần Dương hẹn hò liền bị cậu từ chối, chuyện này đối với hắn mà nói là một sự đả kích rất lớn, không phải đả kích vì Trần Dương làm cho hắn mất mặt, mà đả kích vì chuyện cậu từ chối hắn là chuyện hắn chưa từng nghĩ tới, hắn thế nhưng còn đã lên trước một vài hoạt động hẹn hò để trải qua cùng Trần Dương khi lần đầu tiên hắn gặp cậu rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]