Edit: Hồ ly lông xù
Phòng bệnh của Đặng nữ sĩ nằm ở khu vực riêng biệt, có y tá riêng chăm sóc.
Dịch Tiêu gõ cửa, cô đi vào và đặt một giỏ trái cây lên đầu giường. Đặng Thúy Bình nằm trên giường bệnh, ánh mắt bà vô hồn nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng, giống như không cảm giác được Dịch Tiêu và Hoàng Miễn đang đi tới.
''Đặng nữ sĩ.''
Dịch Tiêu nhẹ giọng gọi một câu, Đặng Thúy Bình vẫn không đáp lại.
Dì Triệu - y tá chăm sóc vỗ nhẹ lên gối bên phải của Đặng Thúy Bình, nhỏ giọng nói:
''Chị Đặng, nhìn xem, mấy đồng chí cảnh sát tới thăm chị.''
Trong phút chốc, Đặng Thúy Bình hồi phục tinh thần, từ khóe mắt phải rơi xuống một giọt nước mắt, sau đó, bà dường như đang từ một thế giới khác trở về thực tại, bà khẽ quay đầu, nhìn chằm chằm Dịch Tiêu, đôi môi khô khốc đầy nứt nẻ hỏi:
''Dịch... Cảnh sát Dịch, tóm được bọn bắt cóc rồi sao?''
''Chúng tôi đã tìm ra kẻ tình nghi, nhưng trong lúc hắn chạy trốn, cả xe lẫn người đều rơi xuống vách núi, đã chết.''
Dịch Tiêu bình tĩnh thuật lại sự tình.
Ánh mắt Đặng Thúy Bình dừng lại trên người Dịch Tiêu chừng ba mươi giây, cuối cùng, bà chậm rãi quay đầu đi, đôi mắt đờ đẫn vô hồn nhìn chằm chằm trần nhà không nói gì.
Hoàng Miễn nói, hiện tại Đặng nữ sĩ trông không khác mẹ của anh lúc ngoài năm mươi tuổi, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt đầy tuyệt vọng của Đặng nữ sĩ, anh cũng không nhịn được mà lau nước mắt.
''Kể từ khi tỉnh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-giao-nop-pham-nhan-len-quoc-gia/429113/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.