Edit: cầm thú
Thời gian giống như dừng lại.
Dịch Tiêu ngừng thở.
Cho dù Bạch Tuyết là chị gái của Trần Nhiên, chỉ cần cô ấy hành động thiếu suy nghĩ, Dịch Tiêu tuyệt đối không nương tay. Lần này cô không cho phép bất cứ ai phá vỡ kế hoạch của mình nữa.
Bạch Tuyết dường như vô cùng sợ hãi, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Trần Nhiên nhìn hai bên một chút, nhẹ nhàng đẩy vai Bạch Tuyết, khó hiểu hỏi:
"Chị, chị sao vậy?"
Cơ thể Bạch Tuyết lập tức run lên, lui về phía sau hai bước dựa vào tường, rất lâu sau mới mở miệng nói: "... Đỗ Linh, cô theo tôi vào phòng một chút."
Ánh mắt Dịch Tiêu bình tĩnh, đi theo Bạch Tuyết vào phòng ngủ.
"Chị, chị quen biết Đỗ Linh sao?" Trần Nhiên nói xong liền muốn đi theo vào.
"Em không được vào đây!"
Bạch Tuyết quay đầu lớn tiếng quát hắn. Từ nhỏ đến lớn Bạch Tuyết đều rất cưng chiều Trần Nhiên, hắn chưa bao giờ nhìn thấy chị gái nổi giận, bây giờ đột nhiên bị quát một câu, khuôn mặt oan ức đứng lại.
Bạch Tuyết đi vào phòng ngủ sau đó khóa trái cửa, ngăn Trần Nhiên không biết gì ngoài cửa.
Trong phòng ngủ một mảnh tối đen. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ hòa với tấm rèn che màu xanh xám khói cho nên không còn lại bao nhiêu ánh sáng, ảm đạm ôm lấy thân thể Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết tay nắm chặt lấy chuôi cửa, chậm chạp chưa quay người lại ---
Một ngày hai năm trước, khi Trần Nhiên còn học sở sơ trung đột nhiên hỏi cô một câu:
"Chị, chị nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-giao-nop-pham-nhan-len-quoc-gia/429074/chuong-17.html