Dung Nhã ở với ta lâu ngày, cũng học được không ít từ ngữ hiện đại.
Ta lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Kết quả là, chúng ta thấy Uyển Khanh tỷ tỷ đứng dậy, thong thả bước ra cửa, đón lấy ánh mắt kinh ngạc mừng rỡ của Hoàng thượng, rồi "bốp" một tiếng, không chút nể tình đóng sập cửa lại.
Sau đó quay lại nhìn ta và Dung Nhã.
"Thu cằm lại đi, lát nữa trật khớp đừng khóc mà tìm ta."
Quyết đoán thật!
Ta lặng lẽ giơ ngón cái lên!
18
Không lâu sau khi đến Xuyên Du, ta đã đón phụ thân và tỷ tỷ đến.
Lúc này, tỷ tỷ béo đang ngồi một bên ăn gì đó.
Nàng ấy bị tiếng đóng cửa làm giật mình, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
"Trân Châu, đây là phú quý ngập trời mà cha từng nói sao?"
Ta nhìn đĩa rau trộn trước mặt tỷ tỷ, thành thật đáp:
"Phải đấy."
Ánh nắng bên ngoài thật đẹp, tất cả chúng ta đều đang nỗ lực hướng tới ngày mai mà mình mong đợi.
Ta nghĩ, phú quý ngập trời, có lẽ cũng chỉ đến thế thôi!
Ngoại truyện của Hoàng thượng:
Từ khi phát hiện nhận nhầm ân nhân cứu mạng, quan hệ giữa ta và Uyển Khanh không còn như trước.
Nàng ấy là người nhạy cảm.
Khi ta cầm thảo dược đến xác nhận với nàng ấy, nàng ấy lập tức hiểu hết mọi chuyện.
Thời gian đó, ta thậm chí không dám gặp nàng ấy.
Nhưng nàng ấy lại chủ động giúp ta đưa ân nhân vào cung, còn chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-gianh-hoang-hau-voi-hoang-thuong/3735764/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.