Tim ta đập thình thịch, thầm mắng tên Hoàng thượng chó má này sao lại gấp gáp thế, vừa định giơ tay che mắt Hoàng hậu tỷ tỷ.
Kết quả, giọng the thé của thái giám đột ngột vang lên: "Bệ hạ giá lâm~"
Ta và Hoàng hậu kinh ngạc nhìn sang, vừa hay thấy Hoàng thượng sải bước từ cổng vòm đi vào.
"Ầu! Dung Quý phi c.h.ế.t chắc rồi."
Hoàng hậu đồng tình gật đầu, chợt đổi giọng: "Có khi nào chúng ta c.h.ế.t trước nàng ta không?"
"Hả?"
Ta còn chưa kịp hiểu ra, Dung Quý phi đã hoảng hốt chạy ra từ trong phòng để nghênh giá.
"Hoàng... hậu?"
"Các ngươi làm gì trong viện của ta?"
Giọng nói vốn dịu dàng của Dung Quý phi đột nhiên chuyển thành tiếng gầm giận dữ, Hoàng thượng cũng đồng thời nhìn thấy chúng ta.
Phải nói là, tình huống khá là xấu hổ.
Bên cạnh là hồ sen đã bị tàn phá không nhẹ, dưới chân ta và Hoàng hậu là một đống đài sen vứt đầy đất. Không cần phải trả lời nàng ta, mọi chuyện đã rõ như ban ngày.
Dung Quý phi tất nhiên cũng hiểu ra, nàng ta đỏ bừng mặt, như con bướm bay vội vào lòng Hoàng thượng khóc lóc:
"Hoàng thượng, ngài phải làm chủ cho thần thiếp, đây chính là hồ sen mà ngài đặc biệt sai người xây cho thần thiếp mà."
Có lẽ do nàng ta lao vào quá nhanh, Hoàng thượng rên lên một tiếng, ậm ờ đáp lại.
Ta liếc nhìn Hoàng hậu, nàng ấy khẽ quay mặt đi, không chịu nhìn.
Trong tình huống này, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-gianh-hoang-hau-voi-hoang-thuong/3735757/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.