Tim ta đập thình thịch, thầm mắng tên Hoàng thượng chó má này sao lại gấp gáp thế, vừa định giơ tay che mắt Hoàng hậu tỷ tỷ.
Kết quả, giọng the thé của thái giám đột ngột vang lên: "Bệ hạ giá lâm~"
Ta và Hoàng hậu kinh ngạc nhìn sang, vừa hay thấy Hoàng thượng sải bước từ cổng vòm đi vào.
"Ầu! Dung Quý phi c.h.ế.t chắc rồi."
Hoàng hậu đồng tình gật đầu, chợt đổi giọng: "Có khi nào chúng ta c.h.ế.t trước nàng ta không?"
"Hả?"
Ta còn chưa kịp hiểu ra, Dung Quý phi đã hoảng hốt chạy ra từ trong phòng để nghênh giá.
"Hoàng... hậu?"
"Các ngươi làm gì trong viện của ta?"
Giọng nói vốn dịu dàng của Dung Quý phi đột nhiên chuyển thành tiếng gầm giận dữ, Hoàng thượng cũng đồng thời nhìn thấy chúng ta.
Phải nói là, tình huống khá là xấu hổ.
Bên cạnh là hồ sen đã bị tàn phá không nhẹ, dưới chân ta và Hoàng hậu là một đống đài sen vứt đầy đất. Không cần phải trả lời nàng ta, mọi chuyện đã rõ như ban ngày.
Dung Quý phi tất nhiên cũng hiểu ra, nàng ta đỏ bừng mặt, như con bướm bay vội vào lòng Hoàng thượng khóc lóc:
"Hoàng thượng, ngài phải làm chủ cho thần thiếp, đây chính là hồ sen mà ngài đặc biệt sai người xây cho thần thiếp mà."
Có lẽ do nàng ta lao vào quá nhanh, Hoàng thượng rên lên một tiếng, ậm ờ đáp lại.
Ta liếc nhìn Hoàng hậu, nàng ấy khẽ quay mặt đi, không chịu nhìn.
Trong tình huống này, dù ta có ngốc cũng hiểu ra. Hoàng hậu tỷ tỷ và Hoàng thượng đang giận nhau.
Lúc này, hoàn cảnh của hai chúng ta cũng không tốt lắm. Nhưng ta tuân theo nguyên tắc, muốn kẻ địch thất bại, trước tiên phải khiến kẻ địch để lộ sơ hở.
Ta quỳ xuống tại chỗ, nghiêm túc tố cáo: "Khởi bẩm hoàng thượng, thần thiếp vừa thấy Dung Quý phi yêu đương vụng trộm, gian phu chắc chắn còn ở trong phòng."
Hoàng thượng không thể tin được mà nhướn mày, nhìn về phía thái giám sau lưng.
Tên thái giám đó lập tức hiểu ý, không để ý đến sự ngăn cản của Dung Quý phi, dẫn người xông vào tẩm điện.
Sau bốn tiếng kêu eo éo, chỉ dẫn ra một cung nữ.
Ta vội vàng bổ sung: "Thần thiếp thật sự nhìn thấy từ bóng hắt trên cửa sổ, Quý phi nương nương và một người đang ôm nhau." Sau đó làm vẻ chợt hiểu ra, mở to mắt: "Quý phi nương nương, người cô đơn đến mức ngay cả cung nữ cũng không tha sao?"
Vừa dứt lời, Dung Quý phi bên cạnh lập tức mở ra chế độ mỏ hỗn, chống nạnh điên cuồng mắng nhiếc:
"Giả Trân Châu, lão nương không ra uy, ngươi tưởng ta là hổ giấy đúng không? Tối qua ăn hẹ dính răng, ta nhờ người giúp gỡ ra không được sao? Giả Trân Châu, ngươi xong rồi, tư tưởng ngươi không sạch sẽ rồi."
Ta im lặng một lúc, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, cố gắng thu nhỏ cơ thể, muốn giảm bớt sự hiện diện.
Hoàng hậu vẫn luôn im lặng lập tức đứng ra, che chắn ta phía sau, tuy hiệu quả không tốt nhưng có còn hơn không.
Hoàng hậu: "Hoàng thượng, Trân Châu muội muội mới vào cung, còn chưa hiểu quy củ, tất cả đều là lỗi của thần thiếp."
Ta vô cùng cảm động.
Nhưng Hoàng thượng lại không làm theo kịch bản.
7
"Ngươi quả thật có lỗi, là chủ hậu cung mà không thể làm gương, ban phát ân sủng đồng đều."
Ý gì vậy?
Ta thò đầu ra từ sau lưng Hoàng hậu tỷ tỷ, nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của Hoàng thượng.
"Hoàng thượng dạy phải." Hoàng hậu tỷ tỷ thản nhiên, chỉ một mực nhận lỗi.
Dung Quý phi đột ngột lên tiếng: "Giả Trân Châu, chúng ta đều là nữ nhân của Hoàng thượng, phải lấy Hoàng thượng làm trời, đừng suốt ngày chỉ biết nịnh bợ người khác. Ngươi có nịnh bợ giỏi đến đâu, chẳng phải đến giờ vẫn chưa được thị tẩm à? Hừ."
Ta mới không chiều theo ý nàng ta. Lập tức bước ra, nắm chặt bàn tay lạnh giá của Hoàng hậu tỷ tỷ, kiên định nói:
"Tất nhiên ta biết chúng ta đều là nữ nhân của Hoàng thượng, không cần Quý phi nhắc nhở. Hay là ngươi muốn làm nam nhân của Hoàng thượng? Hay là ngươi vẫn nhớ nhung đóa hoa bách hợp ở quê nhà?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]