Chương trước
Chương sau
"Vậy thì thế nào." Lâu Xuân Vũ mạnh miệng, nàng ôm ấp lấy Tống Tây Tử, trong phần ấm áp mà nàng cưỡng cầu đến này, nàng nhận thức được tư vị ngọt ngào cùng chua xót trộn lẫn trong lòng.
Tống Tây Tử nổi lên một ít lời, mở miệng nói: "Ngươi thật sự muốn nằm ở chỗ này sao?"
Chỉ sợ ngày mai liền sẽ đau lưng, ngay cả tay đều muốn tàn phế, đến lúc đó chuyện gì đều không làm được.
Hẳn là nên buông ra, nhưng mà Lâu Xuân Vũ không muốn buông ra, nàng ngược lại ôm càng chặt hơn, thật vất vả mới đột phá được rào cản giữa hai người, tới gần một chút, nàng chính là không muốn buông ra, tách ra hai người lại mỗi người trở về một gian phòng.
"Không muốn đổi địa phương, nơi này rất tốt."
"Ta nghĩ ngươi sẽ muốn chuyển sang nơi khác nằm a, dù sao ghế sofa quá chật, phòng tiếp khách lại có chút lạnh."

"Đến phòng ngươi." Lâu Xuân Vũ dựa vào một cỗ sức lực, từ trên ghế sofa đứng lên, kéo lấy Tống Tây Tử chậm rãi đứng dậy đi đến phòng ngủ chính.
Tống Tây Tử bị nàng kéo đi, "Ngươi không rửa mặt sao, trên người của ngươi đều là mùi rượu..."
Sáng sớm hôm sau, Lâu Xuân Vũ mở mắt liền thấy được Tống Tây Tử gần trong gang tấc, không khỏi hoài nghi mình còn chưa tỉnh ngủ, lại nằm mơ rồi.
Tống Tây Tử ngủ cùng một gối đầu với nàng, Tống Tây Tử nằm ngang, mà nàng là quay mặt về hướng của Tống Tây Tử, đem đầu gối cong lên, mu bàn chân còn dán cẳng chân Tống Tây Tử.
Nàng nhớ rõ trước khi ngủ, nàng cùng Tống Tây Tử hai người mỗi người một gối dầu, nhưng mà lúc này không biết làm sao nàng lại đem gối của mình ném đi đâu mất rồi, cả người dịch chuyển về phía Tống Tây Tử, còn chiếm lấy gối đầu của Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử lại không có sinh khí, nàng đem gối đầu của mình chia cho Lâu Xuân Vũ một chút, sau đó, quay người lại, đưa lưng về phía Lâu Xuân Vũ mà ngủ tiếp.
Hai người từ cách rất xa, trở thành lưng dán lưng, cách áo ngủ có thể cảm nhận được một phần nhiệt độ khác.
Tống Tây Tử cho là mình sẽ ngủ không được, bởi vì từ nhỏ đến lớn nàng đều là ngủ một mình, cơ bản không có cùng người khác đến gần như vậy, ngay cả người nhà, từ khi hiểu chuyện chính là chia phòng ngủ.
Bất quá có lẽ là nhiệt độ của người kia cũng vừa vặn, nàng không có bài xích, ngược lại thuận lý thành chương mà tiếp nhận, vào một đêm có chút lạnh như vậy, nàng nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.
Mà Lâu Xuân Vũ có chút không thích ứng, nàng ngay cả hô hấp đều khống chế chậm dần, chỉ sợ tiếng hô hấp của mình quấy rầy đến Tống Tây Tử đang say ngủ.

Từ khi nàng tỉnh lại, thân thể chính là trạng thái cứng ngắc, không dám di chuyển, không dám lên tiếng, chỉ là Tống Tây Tử vẫn cảm nhận được động tĩnh của nàng, từ từ mắt mở ra, nói: "Ngươi tỉnh rồi?"
Khoảng cách của hai người càng gần, Lâu Xuân Vũ ngừng thở, đêm qua trước khi ngủ nàng có đánh răng rửa mặt, nhưng mà dù sao là đã uống rượu, nàng sợ hương vị của mình không dễ ngửi, càng sợ Tống Tây Tử sẽ nghe được, cho nên liền trở nên cẩn thận.
Bởi vì vừa tỉnh ngủ, Tống Tây Tử còn có chút mơ màng, tay nàng ở dưới gối tìm kiếm thứ gì đó, tìm cả buổi vẫn không có tìm được, nàng híp mắt hỏi: "Điện thoại của ta đâu."
Lâu Xuân Vũ dùng một tay chống người lên, tay còn lại lướt qua không trung phía trên người Tống Tây Tử, từ mép giường bắt được chiếc điện thoại đáng thương thiếu chút nữa đã vì động tác tìm kiếm của Tống Tây Tử mà rơi xuống đất.
"Mới năm giờ, còn sớm, lại ngủ một chút đi." Thanh âm của Tống Tây Tử còn mang theo buồn ngủ, Lâu Xuân Vũ cơ hồ là kề sát nàng nghe đến thanh âm của nàng, nghe được thanh âm của nàng mang theo ôn nhu lưu luyến.
Lâu Xuân Vũ nằm xuống, nhưng mà đã ngủ không được, nàng nhìn nhìn mái tóc dài bên gối, ngón tay rất nhẹ câu lên một chút, bắt lấy một lọn tóc, cho là mình đã rất cẩn thận cũng sẽ không bị người kia nhận ra, đầu ngón tay lượn vòng quanh lọn tóc một vòng lại thả ra. Sau khi thả ra lại lượn một vòng.
Tống Tây Tử trở mình, tay để ở trước ngực, bất đắc dĩ nói: "Đừng đùa tóc của ta. Ta có cảm giác đấy."
Lúc này Lâu Xuân Vũ mới dừng lại tiểu hành động của nàng, đổi thành giữ trong lòng bàn tay.
Tống Tây Tử ngủ đến bảy giờ mới hoàn toàn tỉnh lại, tuy rằng sau khi tỉnh dậy Lâu Xuân Vũ là ngủ lại không được, nhưng mà bởi vì ở bên cạnh Tống Tây Tử, bất tri bất giác liền trầm tĩnh lại, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát
Từ sau một ngày đó, tựa hồ có một ít chuyện đang từ từ thay đổi, Lâu Xuân Vũ đã tìm được phương thức chung sống cùng Tống Tây Tử, Tống Tây Tử không là loại người sẽ so đo, có đôi khi nàng có chút tùy hứng, Tống Tây Tử cũng có thể bao dung nàng, lá gan nàng cũng vì vậy mà càng lúc càng lớn.
Sáng hôm đó Tống Tây Tử đã hẹn Lâu Xuân Vũ đi ăn tối, nhưng mà tới khi Tống Tây Tử gần tan tầm, Lâu Xuân Vũ vẫn còn ở công ty chưa thể rời đi, cho nên Tống Tây Tử liền đặc biệt lái xe đến công ty của nàng tìm nàng.
Tiến vào bên trong, phát hiện trong văn phòng đã có biến hóa lớn, văn phòng chỉ có công dụng làm nhà kho, phòng làm việc của nhân viên cũng chỉ đơn giản là di chuyển hai cái bàn lại để đặt máy tính lên xem như bàn làm việc.
Lần này mới cách vài tháng, Tống Tây Tử tiến đến đã thấy được hình thức nguyên mẫu của một công ty.
Lâu Xuân Vũ cho người dùng vách thủy tinh để ngăn cách các phòng, đặc biệt là vị trí gần cửa sổ, còn đặt máy in, giá sách, tủ sắt.
Đồng thời có thêm vài khuôn mặt mới, trong nhóm người đóng gói ngoại trừ a di lúc trước thường xuyên đến chỗ của nàng làm thêm, còn có hai nữ nhân tầm bốn mươi năm mươi tuổi đang làm. Có thêm bốn bàn đóng gói, nàng đi vào liền nhìn thấy mọi người đang cúi đầu làm việc. Tiếng băng dán xoẹt xoẹt bên tai không dứt.
Tống Tây Tử tìm được Lâu Xuân Vũ ở phòng làm việc, vị trí của nàng ở cạnh góc tường, cũng không phải là một văn phòng chính thức, dùng giá sách miễn cưỡng ngăn cách ra một không gian xem như có chút riêng tư.
Khi Tống Tây Tử đi vào liền nhìn đến Lâu Xuân Vũ đang bận rộn trên máy tính, bận đến quên mình, ngay cả khi mình đều đã đi đến trước bàn rồi nàng vẫn còn không có phản ứng.
Tống Tây Tử tự giác tìm cho bản thân một vị trí ngồi xuống, sau khi Lâu Xuân Vũ đem những khiếu nại trong tay xử lý xong, mới có thời gian chú ý đến biến hóa trong phòng làm việc, bất tri bất giác đã xuất hiện thêm một người, nàng ngẩng đầu nhìn thấy Tống Tây Tử, kinh ngạc nói: "Ngươi đến đây lúc nào?"
"Ngươi còn đang bận việc. Không cần phải bận tâm đến ta," Tống Tây Tử nói.
Lâu Xuân Vũ cũng bị người đang được tư vấn hối thúc, nhưng mà lại không muốn để Tống Tây Tử ngồi một mình, nàng lấy ra một túi đồ ăn vặt từ trong ngăn kéo, đặt ở trước mặt Tống Tây Tử, nói: "Ngươi ăn trước đi, ta lập tức xử lý xong."
Tống Tây Tử nhìn nhìn túi đồ ăn vặt trong tay, tựa hồ là bị xem như hài tử mà dỗ dành, bất quá nàng không ghét bỏ loại cảm giác này.
Lâu Xuân Vũ bận đến mức không có thời gian để ra ngoài ăn cơm, vẫn là Tống Tây Tử xuống dưới lầu mua đồ đóng gói đưa tới, cùng nàng ăn một bữa trong phòng làm việc.
Sự áy náy đối với Tống Tây viết rõ trên mặt Lâu Xuân Vũ, nàng liền nói vài lần lời xin lỗi.
Tống Tây Tử nói: "Ta là người mang thù, lần sau tốt nhất là ngươi nên mời ta ăn,"
"Tốt, ta nhất định sẽ đưa ngươi đi ăn. Ta muốn nói với ngươi một chuyện."
"Ân?" Tống Tây Tử vểnh tai nghiêm túc lắng nghe.
"Bước tiếp theo ta muốn chuyển nhà kho. Đang tìm nhà kho mới, lần này ta có thể phải chuyển đến nhà kho lớn hơn một chút."
"Bên này là có chút nhỏ a." Tống Tây Tử lúc đi vào cũng có cảm giác này, phòng làm việc này ban đầu đối với Lâu Xuân Vũ mà nói là vừa vặn, nhưng mà hiện tại đã trở nên không đủ, muốn chuyển đến nơi lớn hơn, nói rõ công ty đang phát triển, điều này làm cho Tống Tây Tử cảm thấy là vui mừng a.
"Còn có, ta mua một phòng ở."
"Lúc nào?" Chuyện này Tống Tây Tử còn chưa biết.
"Sáng nay, ta đã giao tiền đặt cọc." Lâu Xuân Vũ nói ra tên của một tiểu khu, Tống Tây Tử cẩn thận suy nghĩ một chút, đó là một building mới mở bán hoặc cho thuê, xung quanh còn vắng vẻ, khu vực đúng là tốt, gia mở cửa đã lên tới ba vạn một mét vuông. Giá phòng ở Thượng Hải coi như ổn định, ở nơi xa một chút có thể giảm xuống một vạn một mét vuông, Lâu Xuân Vũ lại muốn dùng nhiều tiền như vậy để mua một bất động sản mới mở giao dịch, đây không phải là mạo hiểm sao.
"Ngươi không phải là đang thương lượng với ta, mà là đang báo cho biết ta ngươi đã mua nhà."
Giọng nói của Tống Tây Tử buộc chặt, điều này làm cho Lâu Xuân Vũ không khỏi lo lắng, nàng ý thức được bản thân cùng Tống Tây Tử đã là quan hệ yêu đương, nàng liền đã làm quyết định, nếu như nàng là Tống Tây Tử, nàng cũng sẽ tức giận.
Lâu Xuân Vũ hé miệng muốn nói gì đó, lời giải thích đến bên môi, lại thu về.
Tống Tây Tử thở dài, nói: "Tiền của ngươi, ngươi tự mình làm chủ thì tốt rồi. Kỳ thật, ngươi không nói với ta ta cũng có thể lý giải."
"Thực xin lỗi." Lâu Xuân Vũ có rất nhiều lý do muốn nói với Tống Tây Tử, ví dụ như trước đó nàng không hề nghĩ muốn mua nhà, nhưng khi nàng nhìn đến toà nhà từng tăng giá lên đến 10 vạn trong trí nhớ của nàng mở cửa giao dịch, bởi vì giá phòng quá cao liền không có người hỏi mua, nàng cũng là nhất thời xúc động, nghĩ đều không có nghĩ liền thanh toán tiền đặt cọc.
Lâu Xuân Vũ bày ra một bộ dạng ngoan ngoãn nhận sai, Tống Tây Tử vốn cũng không quá giận nàng, lúc này khí cũng đều tiêu hết rồi, "Ta cũng không phải là giận ngươi, kỳ thật là sợ ngươi nhìn lầm, ngươi vất vả khổ cực kiếm tiền không dễ dàng, mỗi đồng tiền đều nên dùng vào nơi hữu dụng, ta là sợ ngươi hối hận."
"Đầu tư vào tiểu khu kia sẽ không thiệt thòi. Ngươi yên tâm." Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử giải thích lý do vì cái gì sẽ chọn nơi đó,
Ngoại trừ Lâu Xuân Vũ biết rõ trong tương lai giá phòng nơi đó sẽ tăng vọt, quan trọng hơn là sự kết hợp của các yếu tố xung quanh nơi đó cũng là một lựa chọn tốt, mà nàng chỉ cần kiên nhẫn chờ giá phòng tăng lên là được rồi. Đây là số tiền đầu tư lớn nhất của nàng, sau này nàng sẽ không lại tùy hứng như vậy, bởi vì nàng có thể sống lại một lần, đã là chiếm tiện nghi, nàng tự nói với bản thân, không cần tham lam, nhân tâm bất túc di xà thôn tượng*.
(*Nhân tâm không đủ như rắn nuốt voi. Là một câu ẩn dụ về ước muốn của con người không được thỏa mãn, và họ sẽ làm những điều như rắn nuốt voi; có nghĩa là người tham lam, và họ sẽ bị tổn hại bởi chính ham muốn của họ.)
Tống Tây Tử nghe xong Lâu Xuân Vũ phân tích, liên tục gật đầu, nhìn bộ dạng tự tin này của Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử cũng bị lòng tin của nàng lây nhiễm, có loại xúc động muốn mua cùng nàng.
Sau khi Lâu Xuân Vũ để nhân viên đều rời đi, bản thân là người cuối cùng rời công ty, kiểm tra đèn cùng đồ điện đã tắt hay chưa, cuối cùng tắt đèn ở cửa ra vào, Lâu Xuân Vũ khóa cửa.
Tống Tây Tử đứng bên cạnh cầu thang đợi nàng, các nàng chuyển đến phòng làm việc này hai năm, có thể nói nơi này đã chứng kiến sự phát triển của các nàng.
"Vài ngày trước Trương Hâm vẫn hỏi công ty của ngươi phát triển thành bộ dạng gì, còn để ta gởi lời đến ngươi, có hối hận đã ra đi hay không, bây giờ hối hận vẫn còn kịp."
"Ngươi trả lời hắn thế nào?" Lâu Xuân Vũ tin tưởng Tống Tây Tử nhất định sẽ thay mình nói chuyện.
"Ngươi cũng đoán được đi, ta liền nói ngươi hiện đang làm lão bản làm đến rất tốt, chỉ còn thiếu mua một phòng ở để chứng minh bản thân mà thôi. Kết quả ta đến nơi này của ngươi liền nghe được ngươi đã mua phòng rồi, ngươi có đủ tiền đặt cọc không, có muốn ta giúp ngươi một chút hay không?"
Lâu Xuân Vũ thường xuyên báo cáo tình hình kinh doanh của cửa hàng cho Tống Tây Tử, một mặt là xem Tống Tây Tử như người nhà, một mặt cũng là bởi vì Tống Tây Tử có cổ phần, nàng liền nghiêm túc mà xem Tống Tây Tử là một cổ đông.
Cho nên Tống Tây Tử biết rõ tình hình kinh doanh của cửa hàng của Lâu Xuân Vũ có thể dùng câu phát triển không ngừng để hình dung.
Nhưng mà nàng cũng lo lắng nhất thời rút ra một số tiền lớn như vậy, có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty hay không.
Lâu Xuân Vũ ở bên tai Tống Tây Tử nói đó là số tiền nàng tiết kiệm được, sau khi nghe xong Tống Tây Tử không khỏi nhíu mày, "Ta thật sự chính là ghen ghét a... Nghe xong ta liền muốn viết một lá thư từ chức ném cho Trương Hâm, đi theo ngươi gây dựng sự nghiệp."
Lâu Xuân Vũ cúi đầu mỉm cười, "Ta tùy thời đều hoan nghênh."
"Bất quá ta bây giờ vẫn là rất thích công tác của mình, công ty cũng không thể không có ta, hết cách rồi, không thể cùng ngươi nỗ lực rồi, ngươi có oán ta hay không." Tống Tây Tử hỏi ý kiến của Lâu Xuân Vũ.
"Ngươi sau này phải làm quản lý của một công ty niêm yết lớn*, tiền đồ vô lượng." Lâu Xuân Vũ nói chính là Tống Tây Tử chân chính sau này.
(*Công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán)
"Ta đây liền chờ đợi ngày Trương Hâm làm cho công ty được niêm yết, để hắn nhớ rõ phải chia những cổ phần đầu tiên cho ta, ta là theo chân hắn nỗ lực tiến tới, hắn cũng không thể tá ma gϊếŧ lừa*, vất bỏ lão công nhân như ta sau khi sử dụng xong, bất quá bây giờ Trương Hâm và Ưng Nhạc Thiên trở lại rồi, công ty phát triển đúng là rất tốt."
(* Là một ẩn dụ cho việc đá đi người đã từng làm việc cho mình.)
"Vậy là tốt nhất, có khả thi, có hi vọng, tiền bạc cũng không vơi đi được."
Tống Tây Tử nghe được Lâu Xuân Vũ nói lời này, "Dã tâm của ngươi còn rất lớn a."
"Ta muốn đăng ký công ty, đăng ký nhãn hiệu, sau đó tự mình khai thác nguồn cung cấp, bán nhãn hiệu của bản thân, chú trọng phương hướng thương mại điện tử trực tuyến." Lâu Xuân Vũ kỳ thật đã có ý định cho bước tiếp theo, khi nàng mở cửa hàng, ban đầu chính là bán đồ ăn vặt nhập khẩu, nhưng mà khi người bán càng lúc càng nhiều, ưu thế cạnh tranh sẽ dần dần giảm xuống, giá cao cũng không duy trì được bao lâu, nàng nghĩ hiện tại tích lũy nhiều hộ khách như vậy, là có thể thử cố gắng tạo thương hiệu của riêng mình.
Tống Tây Tử hỏi nàng đã có kế hoạch cụ thể nào cho tương lai hay không.
Lâu Xuân Vũ lại nói: "Không có, trong đầu ta chỉ là xuất hiện một ý niệm, còn chưa bắt đầu thực hiện, ngươi có ý kiến gì không?"
Nói đến vấn đề này, trò chuyện đến cao hứng, liền chuyện ăn cơm cũng đều quên.
Tống Tây Tử tranh thủ đi theo Lâu Xuân Vũ đi xem tiểu khu kia, những gì Lâu Xuân Vũ nói chỉ là phiến diện, đợi đến lúc thật sự đi đến hiện trường, nhìn tình hình xung quanh, Tống Tây Tử liền đồng ý với quyết định của Lâu Xuân Vũ, nếu như không phải nàng đã có phòng ở liền cũng sẽ muốn mua ở đây.
Tuy rằng nàng không thể mua, nhưng mà mẹ của nàng có thể a. Tống mẹ hiện tại đã gần về hưu, trong tay cầm một số tiền lớn, trước đây không lâu vẫn luôn hỏi nên đầu tư mua nhà ở đâu, Tống Tây Tử muốn thuyết phục Tống mẹ mua ở nơi này, liền nghĩ tìm thời gian nói chuyện với bà.
Tống gia tụ hội liền hẹn ở Thúy Viên, trước đó Tống Tây Tử đã đặt chỗ, liền đến nơi trước, cha mẹ nàng chân sau tiến đến, Tống Tây Tử gọi một bình trà Phổ Nhĩ, rót cho cha mẹ.
Tống mẹ thiên sinh lệ chất cũng rất bảo dưỡng, sánh vai ngồi cùng Tống Tây Tử, nửa điểm cũng không lão, còn cho rằng là một đôi tỷ muội tuổi tác chênh lệch có chút lớn.
Mà Tống ba ba cũng là một đại thúc thời thượng, mặc áo len cashmere sọc xám, trên đầu đội mũ kiểu anh, uống ly trà mà nữ nhi đưa đến, trước tiên liền hỏi tình hình gần đây của Tống Tây Tử.
Ưng Nhạc Thiên là đệ tử của Tống ba ba, ngày lễ ngày tết còn đến Tống gia chúc tết, kỳ thật từ sớm Tống ba ba đã chấm Ưng Nhạc Thiên làm con rể Tống gia, còn từng muốn tác hợp nữ nhi của mình với Ưng Nhạc Thiên.
Nhưng mà ông thử dò xét một lần, ý thức được Ưng Nhạc Thiên cùng nữ nhi của ông là đời này cũng không có khả năng, ông mới hoàn toàn hết hy vọng.
Chỉ là đôi khi nhìn đến vị đệ tử Ưng Nhạc Thiên khiến ông hài lòng nhất này, vẫn còn có chút tiếc hận, nam hài tử tốt như vậy, chính là không thể thích nữ nhân, thật là đáng tiếc. Nhưng mà ông có thể hiểu được, bởi vì nhân sinh khác biệt, không thể cưỡng cầu, ông đồng thời đối với chuyện Ưng Nhạc Thiên có thể kiên trì độc thân không kết hôn mà biểu thị ra sự tán thưởng. Còn từng nhiều lần nói bóng nói gió với Ưng Nhạc Thiên 'sư phụ của ngươi kỳ thật là một người có tâm hồn trẻ trung, đã đoán ra được, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi'. Nhưng mà Ưng Nhạc Thiên giống như không có nghe ra được ý tứ trong lời nói của ông, điều này làm cho ông ít nhiều có chút thất lạc.
Trước mắt, nhìn đến nữ nhi, Tống ba ba cũng có một chút oán trách, lão đồng sự bên cạnh cũng đã bắt đầu phát bánh kẹo cưới rồi, bảo bối nhà ông lại vẫn chưa có nửa điểm động tĩnh, điều này làm cho ông cảm thấy thật không có mặt mũi, "Con lúc nào mới từ từ bỏ mộng tưởng độc thân quý tộc của con a, liền suy tính chuyện nhân sinh đại sự một chút, phải kết hôn liền kết hôn, không thích hợp liền ly hôn, nếu không lại làm trễ nải thời gian, hai bên đều không dễ dàng tìm được người tiếp theo."
Tống mẹ nghe ông nói, lập tức liền không vui, lấy cùi chỏ chọc vào eo của ông, cho ông một ánh mắt, để ông không cần nói nữa.
Tống Tây Tử đúng lúc đưa chén canh đến trước mặt Tống ba ba, an ủi tấm lòng của ông.
Tống ba ba dùng vẻ mặt cảm kích mà nhìn nữ nhi của mình, vẫn là nữ nhi chu đáo.
"Ba ba, thực xin lỗi, ba là không uống được rượu con rể mời rồi, bởi vì hắn căn bản sẽ không xuất hiện." Tống Tây Tử nói với ba ba.
Dáng tươi cười nơi khóe miệng của Tống ba ba từ từ sụp đổ, cuối cùng là biến mất.
"Con đem hai lão nhân chúng ta gọi đến, chính là vì đả kích chúng ta sao?" Tống ba ba tức giận nói.
Tống Tây Tử cùng Tống mẹ trò chuyện về công việc, cuối cùng trò chuyện một chút liền nói đến chuyện Lâu Xuân Vũ mua phòng ở kia, nàng muốn thuyết phục Tống mẹ đầu tư, nhưng mà không có nói là Lâu Xuân Vũ, liền nói là nàng có một bằng hữu mua phòng ở tiểu khu kia, nàng xem qua một chút chính là thật sự không tệ. Nàng còn cầm tư liệu mang đến cho Tống mẹ xem.
Tống mẹ yên tĩnh lật xem tư liệu, Tống ba ba ở bên cạnh nói thầm rằng hối hận đã không sinh thêm hài tử, kết quả lại bị Tống mẹ trừng mắt liếc nhìn.
Tống ba ba liền triệt để im lặng.
Tống mẹ cầm lấy tư liệu, uống một ngụm trà, nói: "Đến lúc đó mẹ cùng tiểu tỷ muội đi khảo sát thực địa một chút, vẫn là phải tận mắt xem qua mới biết được."
Xuất phát điểm của Tống Tây Tử khi làm như vậy chính là vì tán thành ánh mắt của Lâu Xuân Vũ, nàng cảm thấy đi theo Lâu Xuân Vũ mua phòng ở này nhất định sẽ không sai, cho nên cũng hy vọng có thể thuyết phục được người trong nhà thử một chút, nếu như Tống mẹ cho rằng không tốt, không mua, nàng cũng không cho rằng có gì không đúng, dù sao cũng không phải chỉ có một con đường kiếm tiền này.
Sau đó Tống mẹ vẫn là mang theo đoàn bằng hữu của bà đi xem phòng ở, trở về có vài người cũng nhìn trúng, liền muốn mua ở nơi đó.
Khi Tống mẹ đi xem phòng ốc ở tiểu khu kia, Lâu Xuân Vũ cũng ở đó, trước khi trọng sinh nàng đã gặp qua mẹ của Tống Tây Tử, mẹ của Tống Tây Tử cùng Tống Tây Tử rất tương tự, thậm chí có thể từ trên người Tống mẹ nhìn đến bộ dáng sau này của Tống Tây Tử. Cho nên lúc này tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng mà Lâu Xuân Vũ đã nhận ra Tống mẹ, cũng bởi vì Tống Tây Tử, nàng liền đối với Tống mẹ có thiện cảm, vì vậy liền chủ động tiến đến tán gẫu mấy câu. Khi biết Lâu Xuân Vũ cũng tới mua phòng ở nơi này, hợp nhãn duyên với bà, liền trò chuyện rất hứng thú, khi biết hai người mua phòng ở cách nhau rất gần, Tống mẹ nói thẳng đây là duyên phận, liền kết bạn với Lâu Xuân Vũ.
Sau đó Tống mẹ còn hỏi Tống Tây Tử về vị bằng hữu muốn mua phòng ở cùng tiểu khu kia, vị bằng hữu này đề cử làm cho bà cùng những tiểu tỷ muội của bà có chút cao hứng, bà nghĩ có thời gian sẽ mời vị bằng hữu này đi uống cafe, nhưng lại không biết hai người đã sớm có liên lạc.
Ở trong điện thoại Tống Tây Tử nói hảo hảo hảo sau này khẳng định có cơ hội, nghĩ chính là ngày nào đó có thể để Xuân Vũ cùng Tống mẹ gặp mặt một lần, có thể bởi vì chuyện này hai người sẽ có cùng chủ đề, không nghĩ tới Lâu Xuân Vũ đã sớm thay mình chiếm được một vị trí.
Lâu Xuân Vũ rất nhanh tìm được mới nhà kho, một mặt đang chuẩn bị chuyển nhà kho, một mặt khác là muốn giải phóng mặt bằng quy mô nhỏ.
Bởi vì thực hiện các hoạt động có mục đích riêng, nàng cũng không trông cậy vào hoạt động lần này có thể mang đến bao nhiêu tiền, nàng nhằm vào mối khách hàng cũ để thành lập giá cả, thiết lập một phiếu giảm giá lớn, nàng cho một vài khách quen vẫn luôn chiếu cố nàng các phiếu giảm giá, khách hàng cũ có tổng mức tiêu dùng 5000 đồng sẽ nhận được quà tặng bất ngờ khi đặt hàng.
Vốn không mang hy vọng gì, Lâu Xuân Vũ chính là muốn mọi người náo nhiệt một chút, kết quả vào đêm hôm đó lượng đơn hàng càng lúc càng tăng, giờ cao điểm gần như một giây đồng hồ liền có một đơn hàng, tư vấn cũng là liên tục không ngừng.
Trong phòng làm việc liền nghe được tiếng đinh đông liên tiếp vang lên trong máy tính.
Sau đó Lâu Xuân Vũ lại thêm một số sản phẩm mới, để cho bọn họ hào hứng tham gia vào chương trình, kế hoạch tức thời, làm tuyên truyền tức thời, sự kiện liền được hoàn thành, lập tức các mô hình sự kiện mới đã có sẵn, liền thay đổi các áp phích trên trang đầu vài lần.
Đến giữa trưa ngày hôm sau, đợt đặt hàng cao điểm mới hạ xuống, thậm chí có một vài hàng hoá tồn kho đã được bán hết, khiến cho Lâu Xuân Vũ nhìn rõ được sức mua của mọi người là đáng sợ như thế nào.
Lâu Xuân Vũ tăng lương gấp đôi để giữ tất cả nhân viên ở lại tăng ca, dùng ba ngày mới đem đơn đặt hàng giải quyết hết, trong những ngày đó các nhân viên chuyển phát thường nhanh hợp tác cũng bỏ xuống các công tác trong tay để nhận các đơn hàng của bên nàng.
Sau đợt bận rộn, Lâu Xuân Vũ dứt khoát để mọi người nghỉ vài ngày, tự nguyện lưu lại tăng ca được gấp đôi lương, mà bởi vì nàng đã theo sát toàn bộ quá trình, thần kinh căng thẳng, chờ đến khi có chút nhàn rỗi, nàng liền cho bản thân một kỳ nghỉ nghỉ phép.
Vừa vặn vài ngày đó Tống Tây Tử cũng có không việc gì gấp, liền hỏi nàng muốn đi du lịch bụi xung quanh một chút hay không.
Mấy năm qua Tống Tây Tử cũng bị công ty làm trễ nải, sau khi khuôn khổ công ty được thành lập, lượng công của việc nàng cũng dần dần giảm bớt, có nhiều thời gian hơn để tập trung vào công việc của bản thân hơn, không cần phải mang nhãn dán van năng của công ty nữa, chuyện chỗ nào cần người liền đi gọi quản lý Tống đã là quá khứ.
Cho nên nàng đem những sở thích trước kia một lần nữa nhặt lên, vừa vặn lần này Lâu Xuân Vũ nói muốn nghỉ ngơi một chút, rất hợp ý của nàng.
Ngay hôm đó, Tống Tây Tử đưa Lâu Xuân Vũ kéo đến khách sạn mà nàng thích nhất, nói muốn dẫn Lâu Xuân Vũ vào núi ẩn cư vài ngày.
Điều này làm cho Lâu Xuân Vũ mở rộng tầm mắt, sáng sớm hai người lái xe rời khỏi thành phố lớn Thượng Hải, trên những con đường tầng cầu vượt, người ta vội vàng đến khu trung tâm, các nàng lại lái xe rời khỏi thành phố, đi đến Lâm An, thì ra bằng hữu của Tống Tây Tử đầu tư một homestay ở Thiên Mục sơn, bao quanh vài hộ gia đình của một thôn trên núi, tốn hơn một nghìn vạn, làm thành một homestay ẩn mình giữa núi sâu rừng già chìm trong mây trắng.
Lái xe hơn bốn giờ mới đến đích, đối với một người quen làm việc văn phòng mà nói xem như một đoạn đường dài, ban đầu Lâu Xuân Vũ có chút buồn ngủ, chỉ là khi lái xe vào trong núi, ngoài của sổ xe tràn đầy đều là một màu xanh biếc, lại thêm không khí ẩm trong núi, liền khiến cho nàng thanh tỉnh lại.
"Cố gắng thêm một tiếng nữa chúng ta liền đến nơi." Tống Tây Tử động viên Lâu Xuân Vũ.
Mà Lâu Xuân Vũ đang nghĩ Tống Tây Tử một mình lái xe lâu như vậy chính là một lần khảo nghiệm thể lực, nàng quyết định trở về sẽ học lái xe, sau này đi đến những nơi xa, hai người có thể thay đổi cho nhau. Mà đi đến chỗ nào cũng không quan trọng, quan trọng là... Hai người.
Xe càng đi lên núi, dấu vết người lại càng ít, thời gian dần trôi qua, nhìn không thấy những ngôi nhà thưa thớt, trước mắt chỉ có một còn đường núi, chạy càng sâu vào trong núi.
Đến giữa trưa, trên núi bắt đầu rơi xuống mưa nhỏ, Tống Tây Tử sợ nguy hiểm, cầm chặt tay lái, cẩn thân mà nhìn đường, Lâu Xuân Vũ hạ cửa kính xe xuống, vươn tay ra đón mưa, nghe tiếng chim hót ngoài cửa sổ, nhìn mái hiên hiện ra giữa mây mù lượn lò nơi phía xa xa, nàng hỏi một câu, "Là bên kia sao?"
"Đúng vậy, chính là ngôi nhà kia." Tống Tây Tử cũng đã nhìn thấy.
"Lão bản họ Cù, ta gọi nàng là Cù tỷ, homestay này là lý tưởng của nàng, nàng là một người rất thú vị, sau khi ngươi tiếp xúc với nàng liền sẽ nhận ra, nàng là một người thông minh, trước kia ta thường xuyên nghe nàng nói chuyện, từ chỗ của nàng học tập thái độ đạo lý làm người. Đáng tiếc sau này nàng rời khỏi Thượng Hải, ta đã hai năm rồi không có gặp lại nàng."
Điều này làm cho Lâu Xuân Vũ đối với Cù lão bản cảm thấy hứng thú.
Trên núi đổ mưa, mưa một hồi, lại ngừng, Tống Tây Tử vừa ngừng xe, liền phát hiện trời đã tạnh mưa, Lâu Xuân Vũ cũng chú ý tới, nói với nàng đây là điềm tốt, hoan nghênh các nàng đến đây.
Lão bản của homestay này là một nữ nhân, tên Địch An Dương*, trước kia là mở công ty quảng cáo, khi Tống Tây Tử mới quen nàng, nàng từng muốn chiêu mộ Tống Tây Tử, bị Tống Tây Tử cự tuyệt, thể nhưng lại trở thành bằng hữu, sau đó Tống Tây Tử nghe nói nàng không làm công ty nữa, lên núi làm sơn dân, đã đầu tư hơn một năm thời gian cùng tiền bạc làm homestay, sau khi làm homestay, liền dùng tài nguyên trước kia để làm tuyên truyền, cho dù homestay ẩn trên núi, phải lái xe đến vài cây số, nhưng người mộ danh cũng đến không ít.
(*Mình cũng không rõ ở phần này tại sao phía trên nói họ Cù mà dưới nàt tên là Địch An Dương nữa)
Nàng không khỏi cảm khái có người ở đâu cũng đều sẽ tỏa sáng, từ trong thành phố lớn bay đến trên núi, cao ốc CBD (Central Business District) cùng rừng sâu núi thẳm đều có thể trở thành sân khấu của họ.
Nàng xuống xe không bao lâu, lão bản liền nâng một bụng nhô cao tới cửa nghênh đón nàng.
"Tây Tử, ngươi đến rồi."
Tống Tây Tử nhìn đến bụng của nàng đều ngây người, "Ngươi làm mẹ rồi? Ngươi thế nhưng đã làm mẹ rồi!"
Nàng kinh ngạc là bởi vì Cù tỷ từng nói không muốn tiểu hài tử, nàng vẫn cho là Cù tỷ là đinh khắc*, nhưng mà lúc này tới đây đối mặt với một Cù tỷ toàn thân thấm đẫm một vầng hào quang dịu dàng, nàng nhất thời nửa khắc là không thể thích ứng.
(*Dùng để chỉ những người có khả năng sinh sản nhưng lựa chọn hiếm muộn, ngoài vô sinh chủ động, còn có thể bị động lựa chọn vô sinh do nguyên nhân chủ quan hoặc khách quan.)
"Ta có hài tử thật kỳ quái sao? Đây là lão công của ta, chúng ta cùng họ, vài trăm năm trước là bổn gia*, ngươi đừng cho là chúng ta kết hôn không mời ngươi, là bởi vì chúng ta vốn không tổ chức hôn lễ, chúng ta là ở chung phi pháp, ha ha, đừng để ý, ta nói đùa, hắn là Đại quản gia của cái nhà này, ngươi có chuyện gì liền tìm hắn, ta lưu cho ngươi một gian phòng có giường lớn, có đại sân thượng, khi thời tiết tốt, buổi tối có thể ở sân thượng đếm sao. Biết rõ ngươi muốn dẫn người tới đây, còn cho rằng ngươi sẽ mang bạn trai đến, kết quả là một tiểu muội muội xinh đẹp, này là thế nào của ngươi a, giới thiệu một chút."
(*Là một thuật ngữ Trung Quốc dùng để chỉ gia đình thời con gái của một phụ nữ đã kết hôn, nhưng cũng để chỉ quê quán, xuất xứ hoặc nguyên quán của người đó)
"Ngươi đoán." Tống Tây Tử đến bên cạnh Lâu Xuân Vũ, một tay ôm lấy bờ vai Lâu Xuân Vũ, "Ngươi nói chúng ta là quan hệ gì."
Lâu Xuân Vũ được Tống Tây Tử dùng thân phận như vậy giới thiệu cho bằng hữu, ngoài thấp thỏm không yên liền càng là vui vẻ.
"Đã biết rồi đã biết rồi, lão Cù, đem gian phòng đổi lại, đổi thành phòng hương tuần trăng mật." Ý niệm trong đầu Cù lão bản xoay chuyển rất nhanh, một chút liền hiểu được.
Lão công của Cù tỷ mỉm cười tiến tới đón lấy hành lý của các nàng, Tống Tây Tử nói: "Cám ơn Cù ca."
Lâu Xuân Vũ nói một tiếng cám ơn.
"Ta đưa các ngươi tham quan qua tác phẩm của ta một chút. Nơi này đối với ta mà nói chính là hài tử của ta, một viên ngói một viên gạch đều là ta tự tay dựng nên, đương nhiên không nói gạt ngươi, bây giờ còn đang là trạng thái lỗ vốn a."
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Lâu Xuân Vũ: Ta rốt cuộc đã có ngón tay vàng rồi!!!!!
Tống Tây Tử: Mấy ngón?
Lâu Xuân Vũ: Ngươi thật vàng!!!!
Tống Tây Tử:??
Tề Nhã Nhã: Trách ta, đều tại ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.