Ngày ấy, Tống Tây Tử lái xe đưa Ưng Nhạc Thiên đi, khi rời đi Ưng Nhạc Thiên liền chỉ mang theo một rương hành lý xách tay, không biết trong rương là thứ gì, nhưng mà Tống Tây Tử có một loại cảm giác, đó nhất định là thứ quan trọng nhất của hắn, hắn muốn mang theo bên mình, là thứ không dễ dàng vất bỏ. Những vật ngoài thân khác với hắn mà nói đều không quan trọng. Mà hắn cũng đã quyết tâm từ bỏ Trương Hâm, từ bỏ công ty của hắn, những thứ khác cũng không quản, hắn liền cơ bản không có hành lý gì nhiều, đi đến sân bay. Trương Hâm còn chưa biết chuyện này, mấy ngày nay hắn đều không có về nhà, quyết tâm duy trì cơn thịnh nộ này cho tới cùng. Hắn ngủ trong phòng nhỏ ở văn phòng, áo sơmi âu phục bởi vì không có người hỗ trợ xử lý, chỉ có thể đưa đến tiệm giặt quần áo, ngày hôm sau không kịp lấy đồ về, thậm chí còn mặc một chiếc Tshirt in quảng cáo của công ty đến họp, dưới chân mang đôi dép lê dùng một lần trong khách sạn, thoạt nhìn là cực kỳ chật vật.
Khi Ưng Nhạc Thiên ở bên cạnh hắn, luôn là giúp hắn xử lý hết thảy những chuyện này, để cho hắn áo mũ chỉnh tề mà xuất hiện trước mặt người khác, để hắn làm đại lão bản. Ưng Nhạc Thiên cầm vé máy bay, ở lối vào khu vực xuất cảnh cáo biệt cùng Tống Tây Tử. Tống Tây Tử mở ra hai tay, nói: "Ôm một cái." Ưng Nhạc Thiên bất đắc dĩ nở nụ cười, dùng sức ôm lấy nàng. Hắn vỗ vỗ bờ vai Tống Tây Tử, nói: "Ngươi nhất định không cần học theo ta, trước khi yêu một người, phải xem xem đối phương có đáng để yêu hay không, không cần ngu ngốc mà đánh mất cả bản thân." "Ngươi cho rằng ta là ngươi sao? Ta là loài vật lý tính, nữ nhân chính là loài vật mỗi tháng đều mất máu nhiều như vậy cũng không chết được không phải sao?" Tống Tây Tử ôm lấy nam nhân cao lớn hơn nàng nhưng lúc này lại yếu ớt đến như vậy, chóp mũi chua xót, rất muốn khóc, nhưng mà biết mình không được khóc."Có muốn ta giúp ngươi một tay giáo huấn Trương Hâm hay không, ta phá hỏng công ty của hắn, giúp ngươi hả giận."
"Không cần, công ty kia cũng có một phần của ta, ta dựa vào công ty giúp ta dưỡng già. Ngươi phải hảo hảo, ta chỉ cần ngươi hạnh phúc." Ưng Nhạc Thiên vuốt ve mái tóc Tống Tây Tử, "Có đôi khi ta thật sự nghĩ ngươi là bằng hữu cùng lứa tuổi với ta, rất khó tin ngươi thế nhưng là học muội của chúng ta. Bất quá cũng nên trách chúng ta, chúng ta đang thất vọng như vậy, để cho ngươi tuổi còn nhỏ liền phải lo lắng nhiều như vậy." "Đừng nói như vậy, các ngươi chính là tư liệu tham khảo của ta, dù sao con đường các ngươi đi nhầm, ta sẽ tránh đi, những việc ngốc các ngươi đã làm qua, trong lòng ta cũng tự nói với bản thân, tuyệt đối không cần học tập theo những ngốc X này, phải học điều tốt." "Được rồi. Ta đây liền đi vào." Ưng Nhạc Thiên lưu lại một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trên gương mặt Tống Tây Tử, phất phất tay, tỏ ý muốn Tống Tây Tử trở về, sau đó tiến qua ranh giới của cổng vào.
Tống Tây Tử nhìn nhìn điện thoại, lúc này Trương Hâm có thể còn chưa biết chuyện Ưng Nhạc Thiên xuất ngoại, Ưng Nhạc Thiên hẳn là sẽ không quay đầu lại, nội dung cẩu huyết chỉ xuất hiện trên phim truyền hình sẽ không phát sinh với hai người này, cho nên người cứ như vậy mà rời đi. Sau khi Tống Tây Tử đưa Ưng Nhạc Thiên rời đi liền không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng mà đi làm, đến văn phòng, Trương Hâm cuối cùng đã lấy được quần áo từ tiệm gặt ủi, áo sơmi trắng noãn cùng âu phục được giặt ủi phẳng phiu, quần áo là Ưng Nhạc Thiên chọn cho hắn, hiển lộ rõ phong cách của hắn, làm cho Trương Hâm giống như một quý công tử từ nhỏ đã có cuộc sống ưu việt. Chỉ là mái tóc hỗn loạn rối bời kia vẫn như cũ có bóng dáng của một thiếu niên bướng bỉnh, Trương Hâm cười rộ lên nhìn rất đẹp, đây cũng là nguyên nhân khiến cho Ưng Nhạc Thiên yêu thương hắn đến đánh mất bản thân. "Ta hôm nay muốn xin nghỉ phép một ngày." Trương Hâm thấy Tống Tây Tử đã đến, nhanh chóng đem kế hoạch của mình nói với Tống Tây Tử. Hai tay Tống Tây Tử ôm trước ngực, yên tĩnh lắng nghe, nàng khẽ cúi đầu, biểu tính rất nhỏ ẩn núp trong bóng mờ, Trương Hâm không có chú ý tới. Chờ đến khi Trương Hâm hoàn thành xong các bước xin lỗi của hắn, Tống Tây Tử vẫn không lên tiếng. Trương Hâm ngây người, hỏi: "Ngươi cho ta một cái ý kiến a." Tống Tây Tử nhìn nhìn điện thoại, nàng dùng phần mềm đăng ký chuyến bay cho Ưng Nhạc Thiên, hiện tại phần mềm hiển thị chuyến bay kia đã thuận lợi cất cánh, mà một lần cất cánh này, chính là hành trình 12 giờ đồng hồ. Nàng nói với Trương Hâm: "Ưng Nhạc Thiên xuất ngoại, ngươi tìm không thấy hắn a." "Cái gì? Hắn không có khả năng xuất ngoại, hộ chiếu của hắn còn ở chỗ của ta." Trương Hâm nhìn nhìn tủ bảo hiểm, hộ chiếu của Ưng Nhạc Thiên vẫn còn do hắn bảo quản, không có hộ chiếu Ưng Nhạc Thiên vốn không đi được, nghĩ đến còn có chút tiểu đắc ý. "Đó là hộ chiếu cũ, hắn đã sớm làm hộ chiếu mới, hộ chiếu cũ tất nhiên hết hiệu lực, ngươi giữ lấy cũng vô dụng, ngươi không biết chuyện này sao?" Lời nói của Tống Tây Tử mang đến cho Trương Hâm ảnh hưởng cực lớn, nét mặt của hắn đã trải qua một phen biến hóa, giống như nhận được vai hay, Tống Tây Tử có chút ngứa tay, rất muốn chụp một tấm ảnh gởi cho Ưng Nhạc Thiên, lại bị bản thân phủ định, cần gì dùng Trương Hâm đến làm phiền hắn. Trương Hâm càng thêm lãnh tĩnh, hắn hỏi Tống Tây Tử: "Hắn có nói khi nào hắn trở về sao?" "Hắn không nói, hắn không có mua vé trở về, bất quá trước khi đi hắn nói ta đến đưa tiễn hắn, hắn nói với ta, sau này tìm đối tượng phải cảnh giác thật cao, ngàn vạn không thể tìm nam phượng hoàng..." Trong văn phòng của Tống Tây Tử truyền đến thanh âm nổ vang, giống như thanh âm thủy tinh vỡ nát, âm thanh chói tai mang theo khí tức nguy hiểm, Lâu Xuân Vũ đang ghi video ở tiểu phòng học bên kia vội vàng tắt cameras đi, từ trong phòng học lao tới, một đường chạy nhanh đến văn phòng của Tống Tây Tử. Nàng cẩn thận đẩy nhẹ cửa văn phòng ra, nhìn đến bên trong là một vùng gió êm sóng lặng. Tống Tây Tử ngồi trước bàn máy tính cúi đầu chơi điện thoại, nếu muốn nói trong phòng thiếu đi cái gì, hẳn là thiếu một bình hoa, mảnh vỡ trên mặt đất đã được thu dọn vào thùng rác đặt trong góc, chờ đợi a di đến lấy đi. "Ngươi, không sao chứ?" Trái tim của Lâu Xuân Vũ luôn không ngừng nhảy lên, sợ lúc này tiến đến liền nhìn thấy tình cảnh nguy hiểm gì. "Ta không có việc gì a, chính là có người vừa rồi vui chơi bình hoa của ta không chú ý mà tay trượt." Giọng nói của Tống Tây Tử bình thản, giống như đang đàm luận một chuyện không quan trọng. "Vậy là tốt rồi." Lâu Xuân Vũ mới chậm rãi thở ra một hơi, vừa rồi quá khẩn trương, thầm nghĩ xác định an nguy của Tống Tây Tử, nhất thời chạy đến đau sốc hông. Ánh mắt Tống Tây Tử đánh giá Lâu Xuân Vũ từ trên xuống dưới, "Đúng rồi, đồng phục thật hấp dẫn a." Hôm nay Lâu Xuân Vũ cần ghi video, mặc âu phục chính thức, bình thường bị người ta bình luận vài câu cũng không thấy có gì, kết quả vừa bị Tống Tây Tử nhìn qua một cái như vậy, lập tức cảm thấy thật ngượng ngùng. Ánh mắt của Tống Tây Tử nhìn xuống, liền thấy làn váy của nàng dài đến đầu gối, dưới đầu gối, là cẳng chân nhỏ nhắn bọc trong tất chân, trên chân lại mang một đôi dép lê lông xù. Bị nhìn đến dép lê của mình, Lâu Xuân Vũ kìm lòng không được mà lui về sau một bước, "Bởi vì hôm nay ghi video là đang ngồi, chỉ cần ghi hình nửa người trên, không cần lộ chân, cho nên ta không có mang giày da." Lâu Xuân Vũ áo não không thôi, vừa rồi nàng chỉ lo hưởng thụ cảm giác mềm mại dễ chịu của dép lê, quên mất cái này chỉ có thể mang trong phòng làm việc, không thể mang để đi ra ngoài. Tống Tây Tử thấy bộ dạng quẫn bách của nàng, không khỏi bị chọc đến bật cười, "Mọi người nhất định không nghĩ tới Lâu lão sư nghiêm trang trước màn ảnh sẽ mang dép lê lông xù, có sự tương phản thật đáng yêu." "Đừng cười, ngươi ở đây không có chuyện gì liền tốt, vừa rồi dọa đến ta a, ta trở về làm việc." Lâu Xuân Vũ xoay người rời khỏi, Tống Tây Tử nghĩ lại ngây người ở văn phòng cũng không có ý nghĩa, liền đi theo Lâu Xuân Vũ, đến tiểu phòng học của nàng. Lâu Xuân Vũ đi ở phía trước, chú ý tới có người đi theo nàng, liền quay đầu, hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?" "Ta không có chuyện gì làm a, muốn biết bộ dạng của ngươi lúc công tác, không được sao?" Lúc nói lời này, hai người đã đứng ở trước cửa phòng học. Lâu Xuân Vũ khẽ cắn môi, đẩy cửa tiến vào. Ở bên trong, trước kia có một lão sư giúp nàng ghi hình, nhưng mà lão sư có việc rời khỏi, Lâu Xuân Vũ liền tự mình giảng bài trước cameras, dựa vào bản thân mà nắm bắt nhịp điệu. Tống Tây Tử nhìn thấy phía sau cameras có bàn lớn, liền dứt khoát ngồi xuống ghế dựa, không biết lấy giấy bút từ đâu ra, làm một bộ dáng ta là hảo đệ tử khiêm tốn muốn thỉnh giáo. Lúc trước khi Lâu Xuân Vũ ghi hình một mình, chỉ là có chút không tự tin, sợ mình nắm bắt không được nhịp điệu, nhưng mà khi Tống Tây Tử ngồi ở trước mặt mình, nàng liền luống cuống, tim đập rộn lên, vô pháp trấn định. Ánh sáng đèn chiếu lên gương mặt nàng, dưới lớp phấn lót làn da trắng nõn của nàng âm thầm đỏ ửng lên như để tô điểm thêm hai gò má hồng hồng, vừa vặn được màn ảnh ghi hình bắt lấy. ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※ Tiểu kịch trường: Lâu Xuân Vũ: A a a a thật xấu hổ a, Tống Tây Tử ngươi đi ra ngoài, không cần ngồi ở đây. Tống Tây Tử: Sợ cái gì, ngươi quay video không phải là để người khác xem sao? Ta nhìn một chút thì làm sao. Lâu Xuân Vũ: Không cần, ta không muốn để ngươi thấy bộ dáng của ta bây giờ, thật xấu hổ, Quá... Quá xấu hổ. Tống Tây Tử: Ngươi thả lỏng một chút, biểu hiện của ngươi rất tốt. Tác giả: Các ngươi nghiêm túc chút, đây là quay video dạy học, không phải hiện trường VLive Vision*, ta xác định ta không có viết vò đã mẻ lại sứt. (*Là một nền tảng dịch vụ miễn phí cho các sự kiện trực tiếp, tương tác trên màn hình lớn và trên tường WeChat.)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]