Lâu Xuân Vũ là người đến cuối cùng, khi nàng đến những người khác đã ồn ào trò chuyện, bầu không khí lập tức dường như là về thời điểm còn trong phòng ngủ. Lần này gặp mặt, mỗi người nhiều ít đều đã có thay đổi. Mà sự thay đổi của Lâu Xuân Vũ làm cho mọi người để ý nhất, mọi người kinh ngạc phát hiện ra, Lâu Xuân Vũ rõ ràng đã có thể mua những chiếc váy có màu sắc rực rỡ, liền kiểu dáng đều lựa chọn ôm lấy thân mình, điều này trên thân người khác chỉ là biến hóa nho nhỏ, nhưng mà đặt ở trên người Lâu Xuân Vũ chính là tiến bộ rất lớn a, phải biết ràng quần áo trước kia của nàng không phải rộng thùng thình chính là bảo thủ. Điểm này ngay cả Tề Nhã Nhã đều nhìn không được, có đôi khi thật sự muốn đem những bộ trang phục thập phần nữ tính mà mẹ nàng ép buộc mua cho nàng lấy ra cho Lâu Xuân Vũ mặc, dù sao bản thân nàng không muốn mặc, để đó cũng là lãng phí, cũng tin rằng những y phục này ở trên người Lâu Xuân Vũ sẽ phát huy tác dụng chân chính. Bất quá Lâu Xuân Vũ cự tuyệt. Điều này làm cho Tề Nhã Nhã cảm thấy rất tiếc nuối.
Mọi người trong phòng ngủ chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày Lâu Xuân Vũ chủ động chưng diện bản thân. Các nàng còn cho là đến ngày mình nhắm mắt cũng đều nhìn không thấy sự thay đổi của Lâu Xuân Vũ. Còn có chỗ nào bất đồng, vậy chính là Lâu Xuân Vũ không đeo mắt kính, nàng đeo kính sát tròng. Mọi người không khỏi cảm khái, đây là Lâu Xuân Vũ các nàng quen biết sao? Những thay đổi này, Tề Nhã Nhã không phải là người đầu tiên nhìn thấy, nhưng là người biểu hiện khoa trương nhất, nàng đi vòng quanh Lâu Xuân Vũ một vòng, "Y phục này là ai chọn cho ngươi, xem như không tệ. Ngươi nhìn qua là xinh đẹp hơn rất nhiều." Lâu Xuân Vũ cũng phát hiện Tề Nhã Nhã có một biến hóa, "Ngươi để tóc dài?" Tề Nhã Nhã vốn là một đầu tóc ngắn, hiện tại rõ ràng đã có một đuôi tóc nhỏ ở phía sau, tuy rằng nhỏ đến còn chưa bằng một lóng tay, nhưng mà so sánh với hình tượng tóc ngắn mà các nàng quen thuộc, đã là cải biến cực lớn, Liêu Dật Vân còn nói này không khác gì biến tính a.
Tề Nhã Nhã tìm đến đuôi tóc nhỏ phía sau, nói: "Ta là không có thời gian đi cắt tóc, khoa trương như vậy sao, tóc của ta rất dễ dưỡng dài, ta cũng hết cách rồi, mấy ngày nay không phải là đang bận rộn sao." "Ngươi bận rộn cái gì?" Tạ Nhuế còn cho rằng Tề Nhã Nhã trong nhà chính là chủng loại ngồi ăn chờ chết. "Bận rộn chiêu đãi họ hàng của ta a, thật nhiều tam cô lục bà không ngừng xuất hiện, còn có họ hàng không biết từ chỗ nào, chào hỏi xem như khách khí, chào hỏi cũng không chào hỏi, liền mang theo người đến nhà của ta." Lâu Xuân Vũ nghe nàng nói như vậy, sợ trong nhà nàng bây giờ còn có người, vội nói: "Vậy chúng ta đến có bất tiện hay không." "Bây giờ là không có khách nhân a, bởi vì ta nói với cha mẹ của ta muốn chiêu đãi bằng hữu ở nhà, không quản là họ hàng nào muốn đến đều phải cự tuyệt. Làm sao lại bất tiện a, ngươi liền sai rồi, ta chính là mời các ngươi đến trấn nơi này a. Trong lòng ta khổ sở a, ta nói với các ngươi, cha mẹ của ta chính là bánh bao, ngươi biết bánh bao có ý tứ gì sao? Đây là từ trên internet, chính là loại cẩu nhìn thấy đều muốn cắn một cái. Có bao nhiêu người đến nhà, bất kể có quan hệ tốt với chúng ta hay không, chỉ cần muốn đến, cha mẹ của ta đều sẽ nhiệt tình chiêu đãi, để bọn họ ăn uống vui chơi. Bọn họ không quan tâm, bọn họ có tiền. Ta nhìn không được, vài ngày trước, có một nam hài tử không biết là biểu đệ hay là đường đệ, ta thậm chí ngay cả tên của hắn là gì cũng không biết, hắn đến nhà của ta vui chơi, tự tiện vào phòng của ta làm lộn xộn, còn làm hỏng mô hình của ta, ta liền nổi giận với hắn."
Tề Nhã Nhã nhận được ba ánh mắt đồng cảm, nàng lệ nóng doanh tròng, tiếp tục nói lên nổi thống khổ của mình: "Ta nói đây là một mô hình ta mua ở Nhật Bản, mất 1000 đồng, bồi thường tiền a, không bồi thường tiền ta liền báo cảnh sát. Tiểu hài tử không nói đạo lý, hắn lại khóc lớn, mẹ của hắn còn tới tìm ta, hỏi ta tại sao có thể khi dễ tiểu hài tử." Tề Nhã Nhã còn chưa nói xong, đã thở ra một hơi, tiếp tục tràn đầy căm phẫn mà nói: "Ta nói ta liền khi dễ thì làm sao a, ta không thể khi dễ sao, dựa vào cái gì không thể khi dễ, là hắn khi dễ ta trước, hắn làm hỏng mô hình thủ công của ta, chẳng lẽ không bồi thường tiền cứ như vậy muốn rời đi, có giáo dưỡng hay không." Mọi người nghe thấy đều nở nụ cười. Tề Nhã Nhã hừ lạnh một tiếng, "Người kia thật không biết xấu hổ, nói ta so đo với tiểu hài tử sao, tiểu hài tử không biết, làm hỏng liền hảo hảo nói, hài tử cần được giáo dục, làm cho người ta khóc chính là sự giáo dục của ta sao." "Ta nói với nàng cha mẹ của ta hàng năm đều mời gia sư cho ta, thứ ta không thiếu nhất chính là giáo dục." "Ngươi thật sự nói như vậy a, vậy nàng còn không phải bị ngươi làm tức chết." "Làm tức chết a, đến chỗ cha mẹ ta cáo trạng, nói xấu ta, hừ, cha mẹ ta còn thay bọn họ nói tốt, cho ta mấy nghìn đồng, muốn thu mua ta. Sau này ta sẽ đăng lên Thiên nhai, lên án họ hàng cực phẩm của ta. Đám họ hàng này thật sự là được một tấc lại muốn tiến một thước. Ta chính là không thích bọn họ tới nhà của ta, cho nên ta nói với bọn họ, đồng học của ta muốn đến chơi, đặc biệt là Lâu Xuân Vũ đồng học mà cha mẹ ta yêu quý, không cần để họ hàng đến nhà của ta làm loạn. Cha mẹ ta phải kiềm chế một chút, nếu không ta mỗi ngày đi ra ngoài đều sẽ khóa chặt cửa lại." Nói xong mọi người nhìn về phía Lâu Xuân Vũ, Tạ Nhuế lấy tay vỗ vỗ bờ vai Lâu Xuân Vũ, "Nhìn ra được a di thúc thúc là nhìn trúng ngươi rồi, ngươi liền ủy khuất ở lại nhà Tề Nhã Nhã, liền có lưỡi vịt ăn không hết." "Đúng rồi đúng rồi, ta chuẩn bị thật nhiều, ở trong túi xách của ta, ngươi giúp ta lấy ra. Đợi chút nữa xe đến chúng ta cùng nhau về nhà, ở đây ăn uống vui chơi ta tới thanh toán, các ngươi không cần khách khí với ta, kỳ nghỉ hè ta đấn nhà máy ngồi vài ngày ba ba của ta liền trả cho ta một nghìn đồng tiền lương, ta mỗi ngày liền lên mạng lướt qua các diễn đàn, thời gian qua thật sự là vui vẻ a." Tề Nhã Nhã vô cùng đắc ý mà khoe khoang cuộc sống ngày hè hạnh phúc của mình. Nàng ngồi ngồi trên ghế sofa bằng da thật trong văn phòng lão tổng, trước mặt là đại bàn công tác vài mét rộng, máy tính là máy tính để bàn đời mới nhất, bỗng nhiên đã tìm được cảm giác bá đạo tổng tài, làm cho xem các bài đăng đều không đủ thỏa mãn, bắt đầu tìm tiểu thuyết xem, nhưng mà loại hình tiểu thuyết nàng thích thật sự là quá ít, tìm cả buổi chỉ có thể tìm được vài truyện trên một website, vốn ăn không đủ no, tác giả đăng chương cũng rất chậm, mỗi ngày liền chỉ một chút, đọc hết bản này quay lại đọc bản kia liền thấy đã vài ngày không cập nhật, kỳ nghỉ hè này của nàng đuổi theo tiểu thuyết vô cùng vất vả, lại nói vẫn có chút bất mãn, hận không thể cầm lấy roi da đứng sau lưng tác giả thúc bọn họ cập nhật. Hơn nữa một chỗ tốt khi đọc tiểu thuyết là sẽ không cần tin là thật mà bị tác giả lừa gạt. "Liền biết ngươi hạnh phúc, ngươi không cần ở trước mặt chúng ta khoe khoang a." Liêu Dật Vân thật sự chính là mắng đều không mắng được, cả kỳ nghỉ hè nàng đều phải học đàn Violon, mỗi ngày không phải là ở phòng âm nhạc, chính là ở trong nhà học tỷ theo học tỷ kéo đàn, vừa về tới nhà, cha mẹ chuyên ngành âm nhạc còn muốn nghe nàng luyện tập, vô tình chỉ ra thực tế là nàng căn bản không có dụng tâm học tập nửa điểm tiến bộ cũng không có, nghỉ hè hơn một tháng, nàng hoàn toàn liền ở trong Địa ngục, nàng phàn nàn cùng mọi người, nàng nhất định sẽ bị tâm thần phân liệt, nhân cách vặn vẹo, cuối cùng là trả thù xã hội. Lúc này, đúng lúc Tề Nhã Nhã mời mọi người đến nhà, sau khi người trong nhà biết được cũng không có phản đối nàng đi chơi, còn đặc biệt xin nghỉ cho nàng, nhưng mà phải trả một cái giá thật lớn là sau này nàng trở về phải luyện tập gấp bội. Liêu Dật Vân vừa nghĩ tới cuộc sống tối tăm sau khi trở về, bóng mờ trong lòng liền càng lớn. Mà lúc này Tề Nhã Nhã nhắc tới một người: "Lâu Xuân Vũ, ngươi thành thật khai báo, ngươi làm sao có thể đem Tống Tây Tử lừa gạt đến nhà của ngươi." "Tống Tây Tử đến nhà của nàng? Đến nhà Lâu Xuân Vũ!!!" Ý niệm đầu tiên hiển hiện trong đầu Tạ Nhuế chính là có gian tình. Liêu Dật Vân nói: "Này có cái gì kỳ lạ, Tống Tây Tử chạy khắp nơi, Lâu Xuân Vũ cũng không phải là đồng học đầu tiên nàng đến nhà, trước khi nàng đến nhà Lâu Xuân Vũ còn từng đến Thai Châu, còn từng đi Trùng Khánh, ngươi đã quên sao?" "Kia không giống a, những người khác ta cũng không biết rõ, Lâu Xuân Vũ ta liền biết a, chúng ta cùng một phòng, vì cái gì Tống Tây Tử đi tìm Lâu Xuân Vũ, mà không phải tìm ta, nàng chỉ cần tới nhà của ta..." Liêu Dật Vân lạnh lùng ngắt lời nàng: "Tống Tây Tử đến nhà của ngươi làm gì? Tống Tây Tử chỉ cần đến trước cửa nhà của ngươi liền không có khả năng hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà đi ra ngoài." Những người khác nghẹn lấy không dám bật cười. Lâu Xuân Vũ cũng nén cười, khi thật sự nhịn không được liền cúi đầu ho một tiếng. Tề Nhã Nhã ủy khuất nói: "Ta thích nàng, các ngươi cũng không phải không biết." "Ngươi ở trước mặt mẹ của ngươi cũng nói như vậy sao?" Liêu Dật Vân đối với chuyện Tề Nhã Nhã yêu thích Tống Tây Tử, không có tâm tình chán ghét, chỉ là không đồng ý, nguyên nhân không đồng ý rất đơn giản, Tống Tây Tử đối với Tề Nhã Nhã không có cảm giác, lại đã rõ ràng từng cự tuyệt, nếu như đã đến một bước này, người trong cuộc đều đã nói không được, Tề Nhã Nhã liền chính là đơn phương yêu mến, là vì Tề Nhã Nhã tốt, cũng là vì Tống Tây Tử tốt, Liêu Dật Vân đương nhiên hy vọng hai người còn có thể làm bằng hữu. Thần sắc Tề Nhã Nhã là một bộ ngươi đang nói đùa sao, "Đương nhiên không phải, ta cũng không ngốc, ta ở trước mặt cha mẹ vẫn là rất thu liễm a. Bình thường ta chỉ nói với các ngươi, bởi vì ta chỉ tin các ngươi. Bất quá ta có cùng mẹ ta nói đến chuyện ta thích nữ nhân, mẹ ta luôn cho là ta nói đùa, cho tới bây giờ đều không xem là thật." "Vạn nhất bà đã biết thì làm sao a, bà cái gì cũng đều biết, chỉ là không muốn cùng ngươi nói rõ, muốn cùng ngươi duy trì hiện trạng." Một câu của Lâu Xuân Vũ khiến cho Tề Nhã Nhã lâm vào trầm tư, lúc trước nàng có đôi khi cũng hoài nghi như cậy, người trong nhà thật sự biết nàng đang nói cái gì sao, bây giờ đã rõ ràng rồi, cha mẹ chính là biết rõ, chính là không nghĩ nói ra mà nói. Tạ Nhuế an ủi Tề Nhã Nhã, nói: "Bất quá như vậy cũng là một chuyện tốt, ít nhất cha mẹ ngươi không có buộc ngươi tìm bạn trai. Nếu như ta nói với mẹ ta ta thích nữ nhân, mẹ ta sẽ lập tức an bài lão công cho ta, còn có thể buộc ta thay đổi a. Ta nói cũng nói không thông a. Kỳ thật cha mẹ ngươi đối với ngươi thật sự vô cùng tốt a." "Vậy ngươi thích nữ nhân sao?" Ánh mắt Tề Nhã Nhã nhìn Tạ Nhuế rực lửa như thể sắp bùng cháy. "Ta nói nhiều như vậy, ngươi chỉ nhớ đến điểm này? Ngươi nghĩ nhiều rồi a, ta là lấy bản thân làm ví dụ, đây là một cái ví dụ của ta thôi." Tạ Nhuế lộ ra biểu tình ghét bỏ. Trong nhà Tề Nhã Nhã biết có nhiều người, sợ xe con ngồi không đủ, an bài xe thương vụ tới đây, Tề Nhã Nhã ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, quay đầu nói với ba người ngồi ở phía sau: "Đợi đến nhà liền có thể ăn cơm, mẹ của ta làm cả một bàn thức ăn ngon, nếu như các ngươi không ăn được nhất định phải nói ra a, không nên khách khí, không nên ngượng ngùng, bởi vì mẹ của ta có thể không ngừng thêm cơm cho các ngươi, cho đến khi các ngươi bội thực mà chết mới thôi." "A di thật nhiệt tình." Tề Nhã Nhã nói: "Ta hoàn hảo chính thể chất trời sinh không sợ mập lên, nếu không các ngươi chính là sẽ được nhìn thấy một Tề Nhã Nhã 180 cân." Trong đầu mọi người tưởng tượng ra một Tề Nhã Nhã thân mang thịt mỡ còn giữ lại một đầu tóc ngắn, có loại cảm giác không ổn khó nói nên lời, so sánh ra tiểu nữ nhân thanh tú trước mắt liền càng cảm thấy thuận mắt. Nhà của Tề Nhã Nhã rất lớn, phòng ở nhà nàng là biệt thự được xây dựng ở vùng ngoại thành, diện tích rất lớn, ở giữa sân còn có một đài phun rất lớn. Mọi người phát hiện biệt thự này trên cơ bản đều là kiến trúc theo phong cách châu Âu, phòng ở một vòng xung quanh cũng đều có phong cách không sai biệt lắm với nhà của nàng, nhưng mà nhìn kỹ đều sẽ có đặc sắc riêng, mỗi lần nhìn qua, trong lòng tràn đầy đều là hai chữ có tiền. Đi vào mới biết được nhà của Tề Nhã Nhã thật sự chính là không thiếu tiền, khắp nơi đều là kinh hỉ, Tạ Nhuế thậm chí còn tìm được thang máy trong phòng khách, khiến cho người trong nội thành cằm đều muốn rơi xuống đất. Tề Nhã Nhã không cho là đúng, nói phòng ở nơi này đều xây dựng như vậy, là phong cách yêu thích của lão bản. Tề Nhã Nhã còn nói biệt thự còn có một tầng hầm cực lớn, trước kia nhà xưởng chưa có quy mô lớn như vậy, tầng hầm trong nhà có một thời gian dùng làm nhà kho, sau này khi điều kiện gia đình tốt rồi, mới từ từ lắp đặt thiết bị chuyển đổi mục đích xử dụng. "Nhà của ta trước đây cũng từng sống khổ, những năm trước khi cha mẹ của ta còn nghèo, ta ngay cả thịt cũng đều không có ăn, những gì các ngươi thấy cũng chỉ là vài năm qua mới có." Tề Nhã Nhã giải thích với các nàng, sợ các nàng hiểu lầm nàng là từ nhỏ là ngậm lấy thìa vàng. Không sai biệt lắm với những gì Tề Nhã Nhã đã thông báo trước đó, cả bàn tràn đầy đồ ăn, bốn người nỗ lực ăn đều ăn không hết, mấu chốt nhất chính là mẹ của Tề Nhã Nhã quá nhiệt tình, sợ các nàng ăn không đủ no, không ngừng khuyên các nàng ăn nhiều một chút. Tề Nhã Nhã đã nếm trải tình yêu thương đó đến hơn một tháng, cho nên khi có người cùng nàng chia sẻ, nàng chẳng những không có lên tiếng ngăn cản, ngược lại là ở bên cạnh xem kịch vui, khi nhìn thấy trên mặt mọi người lộ ra biểu tình miễn cưỡng, nàng không khỏi mừng thầm. Cuối cùng mọi người thật sự chính là ăn không nổi nữa, mẹ của Tề Nhã Nhã mới dừng lại, sau bữa cơm còn cung cấp nước trái cây, để Tề Nhã Nhã cùng các nàng đến phòng tiếp khách xem tivi. Bốn người tê liệt ngồi trên ghế trong phòng khách, bụng đều là tròn trịa. Lâu Xuân Vũ nhịn không được mà cảm khái nói: "Tề Nhã Nhã, ngươi mỗi ngày đều ăn như vậy sao, sao lại không mập lên a?" "Trời sinh a." Tề Nhã Nhã nâng lên cẳng chân tế tế trường trường của nàng, cho mọi người thưởng thức miễn phí. Ở trong nhà Tại Tề Nhã Nhã vài ngày, thay vì nói là ở vài ngày, liền có thể nói là được cho ăn vài ngày, mỗi ngày là bữa sáng phong phú, bữa trưa phong phú, bữa tối càng thêm phong phú, cùng với nước trái cây đồ ăn vặt cùng bữa ăn khuya chưa từng gián đoạn. ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※ Tiểu kịch trường: Tề Nhã Nhã: Đúng rồi, mọi người cùng ta lên lầu, tham quan phòng ngủ của ta. Mở cửa, trong phòng ngủ Tề Nhã Nhã rõ ràng còn có một tiểu khách sảnh. Tạ Nhuế: Nhận thức của ta đối với người có tiền liền tăng lên không chỉ là một chút nhỏ. Liêu Dật Vân: Bây giờ nhìn qua, mới biết Tề Nhã Nhã ở trong phòng ngủ nhỏ nhỏ của chúng ta bị ủy khuất cũng không chỉ là một chút a. Tề Nhã Nhã: Mọi người không cần bởi vì ta là người có tiền mà ghét bỏ ta. 401: Không dám không dám.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]