Để điện thoại xuống, giọng nói của Tề Nhã Nhã đã khàn đi, nàng nói với Lâu Xuân Vũ: "Ngươi cũng nghe mẹ ta báo giá rồi. Ngươi thấy có thể tiếp nhận sao? Sau đó ta hỏi trong nhà có cần tiền không, mẹ của ta nói tiền này xem như là tiền tiêu vặt của ta, ngươi lấy đồ từ ta đem ra ngoài bán, ngươi có cần phải sòng phẳng như vậy hay không?" "Đây là đồ trong nhà ngươi, ta hỏi ngươi lấy hàng liền sẽ đưa tiền cho ngươi, về phần cuối cùng tiền này là cho ngươi hay là cho trong nhà ngươi, cũng không phải chuyện ta phải quan tâm, mẹ của ngươi cho người nhận số tiền này, là tình yêu đối với ngươi." Lâu Xuân Vũ sẽ không ngốc đến mức cho rằng dựa vào tình cảm đồng học có thể lấy không đồ của người ta, hơn nữa nàng kiên trì rõ ràng trong chuyện sổ sách, chính là vì muốn sau này càng phát triển lâu dài, hiện tại không đem tiền bạc tính toán rõ ràng, sau này liền càng khó tính. Đây cũng là kinh nghiệm có được của ba mươi năm cuộc đời trong mộng.
Tề Nhã Nhã là rất sợ phiền toái, nhưng mà lần này Lâu Xuân Vũ kiên trì như vậy, nàng liền cùng trong nhà nói chuyện, để trong nhà gửi cho nàng một rương lưỡi vịt được mọi người trong phòng công nhận là ngon nhất tới đây, Lâu Xuân Vũ lập tức thanh toán cho món hàng mà mình muốn nhận. Tề Nhã Nhã cầm lấy một xấp tiền giấy đều ngây người, "Ngươi làm sao lại có nhiều tiền như vậy, ngươi không phải là gia cảnh khó khăn sao?" Một giây sau, không khí trong phòng ngủ đều đọng lại. Tề Nhã Nhã nghĩ xong rồi, nàng lại nói sai, ngay cả Tạ Nhuế cũng đang dùng ánh mắt hung hăng mà trạc nàng, cũng bởi vì nàng nói ra bốn chữ kia. So với việc người khác để trong lòng, bản thân Lâu Xuân Vũ lại không để ý, "Đây là tiền ta làm thêm dành dụm." Tề Nhã Nhã kéo cái ghế vọt tới trước mặt Lâu Xuân Vũ, "Xuân Vũ, ta rất muốn biết, ngươi có thể nhỏ giọng một chút nói cho ta biết hay không, ngươi đến cùng là đã dành dụm được bao nhiêu tiền?"
"Ngươi đoán xem." Lâu Xuân Vũ mỉm cười nói. "3000?" Lâu Xuân Vũ lắc đầu. Không thể nào, cao hơn? Hay là thấp hơn? "4000 " Vẫn là lắc đầu. "5000?" Tiền này cũng quá cao, ngay cả phú nhị đại như Tề Nhã Nhã đều cảm thấy không để dành được 5000. "Không sai biệt lắm." Thực tế so với mức này còn cao hơn một chút. Tề Nhã Nhã thiếu chút nữa liền muốn quỳ xuống ôm bắp đùi, nàng đột nhiên nghĩ đến lời mẹ nàng nói rằng nên học hỏi thêm kinh nghiệm từ bạn cùng phòng, thì ra mẹ của nàng đã nhìn ra Lâu Xuân Vũ là nhân tài. Động tác của Lâu Xuân Vũ cũng rất nhanh, hôm sau nhận được một rương lưỡi vịt, Tề Nhã Nhã cũng liền lấy được tiền, trong nhà cũng nói số tiền kia xem như tiền tiêu vặt của nàng, không cần đưa lại, nàng ngược lại liền thay Lâu Xuân Vũ lo lắng, nàng chưa từng buôn bán, sợ Lâu Xuân Vũ thua lỗ, nàng hỏi Lâu Xuân Vũ: "Nhiều như vậy ngươi bán hết sao? Nếu không liền như vậy đi, nếu như ngươi bán không hết, ngươi đem phần bán không hết trả lại cho ta a, ta đem tiền trả lại cho ngươi."
Ban đầu khi Lâu Xuân Vũ có ý nghĩ này, là một cỗ xúc động muốn thử thôi thúc nàng mở lời hỏi Tề Nhã Nhã về lưỡi vịt, nhưng sau khi nói ra nàng ngược lại rất thản nhiên, nếu không thì nên thế nào, nàng đã đi đến một bước này rồi, bước tiếp theo chính là điều chỉnh thái độ, xem thử một chút, mà nàng cũng muốn biết có thể làm được hay không, "Ta còn chưa bắt đầu thử, làm sao ngươi biết ta không có khả năng a." "Được rồi, ta chờ tin tức tốt của ngươi." Tề Nhã Nhã làm một động tác nắm tay khoa trương, nói, "Lâu Xuân Vũ cố gắng lên, ngươi có thể, ngươi làm được." Kết quả là không có ai phản ứng lại nàng, liền Lâu Xuân Vũ cũng đã sớm quay đầu rời đi. Tề Nhã Nhã tự chuốc mất mặt, từ trong ngăn kéo lấy ra một túi lưỡi vịt, xé mở bắt đầu ăn, có thể là bị lời nói của Lâu Xuân Vũ làm ảnh hưởng, nàng cũng phát hiện dường như lưỡi vịt này rất mỹ vị, trước kia tại sao không phát hiện ra a. Đơn đăng ký quầy hàng của Lâu Xuân Vũ liền được chứng nhận vào thứ hai, nàng ký một hiệp nghị, bên trong hiệp nghị nêu rõ sản phẩm được bày bán tại quầy hàng, những sản phẩm này giá bao nhiêu tiền, nếu như hư hao phải bồi thường thế nào... Lâu Xuân Vũ ký xong tên của mình, liền lấy được bảng hiệu quầy hàng của mình. Tạ Nhuế cũng tới hỗ trợ, nàng mang theo một chiếc ghế dựa nhỏ, ngồi ở bên cạnh Lâu Xuân Vũ: "Ta giúp ngươi rao hàng." "Cám ơn ngươi." Lâu Xuân Vũ nghĩ thầm, hôm nay chỉ là làm thí nghiệm, không bận tâm có thể kiếm tiền hay không, liền xem phản ứng của mọi người một chút. Cho nên nàng đem sản phẩm dọn ra, xé mở một bao, lấy ra một chiếc kéo nhỏ hoàn toàn mới đã chuẩn bị trước, mang bao tay nilong, đem lưỡi vịt cắt ra thành từng miếng nhỏ đặt trên đã, bên cạnh còn đặt vài cây tăm, để cho mọi người ăn thử. Tạ Nhuế chịu không nổi mùi thơm hấp dẫn, cầm lấy cây tăm làm người đầu tiên ăn thử, lúc này Lâu Xuân Vũ cầm viết lên, ở một chỗ trắng của bảng hiệu viết xuống hai chữ lưỡi vịt, một túi bao nhiêu tiền, hai túi bao nhiêu tiền, còn viết hoan nghênh ăn thử, hoan nghênh nhấm nháp, một mũi tên chỉ hướng về phía trên. "Trước kia khi Tề Nhã Nhã đưa cho chúng ta ăn, ta đã cảm thấy ăn rất ngon, hiện tại vừa nhìn thấy cái này phải bỏ tiền ra mua, liền cảm thấy càng là ăn ngon hơn." Tạ Nhuế không ngừng cảm khái, lúc trước nhiều đồ ăn vặt miễn phí như vậy không biết quý trọng, nếu như sớm một chút biết rõ lưỡi vịt này mắc như vậy, nàng nhất định sẽ nói với Tề Nhã Nhã, lại cho ta thêm một túi. Chữ viết của Lâu Xuân Vũ vô cùng xinh đẹp, tiêu chuẩn giống như được in ra vậy, nàng đem tấm bằng treo ở trước bàn, sau đó nàng ngồi xuống ghế, cầm sách lên, bắt đầu xem qua. Tạ Nhuế vẻ mặt buồn bực, "Chỉ như vậy sao? Không làm gì khác nữa sao?" "Hiện tại không có ai không phải sao." "Đây không phải là phải chờ một ngày sao. Bán không hết làm sao bây giờ a. Bán không hết ta đến mua a" Tạ Nhuế lại vươn cây tăm ra, ghim vào một miếng. Sau khi nàng ăn vài miếng, liên tiếp có người tới lấy tăm ăn thử, có người hỏi giá cả, sau khi nghe được giá cả có người còn ân một tiếng, nói mắc như vậy. Khách hàng đầu tiên là một nam sinh, đứng ở trước bàn thử ăn xong nhìn giá cả liền trầm mặc một phút đồng hồ, cuối cùng không nói hai mà lời bỏ tiền ra mua. Lâu Xuân Vũ từ trong rương lấy ra hai túi lưỡi vịt, đưa tiền thối cho hắn, trước khi hắn đi, Lâu Xuân Vũ đưa cho hắn hai túi lưỡi vịt, hắn nói một tiếng cám ơn liền cầm đi. Sau đó liên tiếp cũng có người mua một ít, Lâu Xuân Vũ đều ghi vào trong sổ. Bán được một túi, Tạ Nhuế còn cao hứng hơn cả Lâu Xuân Vũ, nàng nói với Lâu Xuân Vũ: "Thì ra bán chạy như vậy a, sớm biết như vậy ta liền đem đồ ăn vặt Tề Nhã Nhã cho ta tồn trữ lại, hôm nay lại đem ra bán a." Lâu Xuân Vũ cúi đầu xem sách, có người đi đến trước bàn, cái bóng in xuống trước mặt nàng, nàng ngẩng đầu, trong nháy mắt người xuất hiện trong tầm mắt chính là Tống Tây Tử. "Lão bản, ta muốn mua một túi lưỡi vịt." Tống Tây Tử đứng ở trước mặt Lâu Xuân Vũ, dường như thật sự chính là một người đến mua hàng. Lâu Xuân Vũ vội vàng đứng lên, đặt sách sang bên cạnh, nói: "Sao ngươi lại tới đây? Ngươi biết ta ở chỗ này bày quầy bán hàng sao?" "Trùng hợp a, vừa rồi ta đi qua thuận tiện nhìn xem, không nghĩ tới lại nhìn thấy những chữ này, ta cảm thấy rất quen thuộc, đang nghĩ không biết có phải là ngươi hay không. Không ngờ đi tới nhìn qua mới biết được thật sự chính là ngươi. Ngươi thế nhưng lại bày quầy bán hàng, vất vả cả một tuần ngươi không muốn hảo hảo nghỉ ngơi một chút sao?" Tống Tây Tử nhìn thấy trên bảng viết ăn thử miễn phí, nhưng mà đĩa nhỏ đã sạch sẽ, nàng chỉ chỉ cái đĩa, tỏ ý bảo Lâu Xuân Vũ chú ý nơi này. Lâu Xuân Vũ lập tức đưa đến một túi lưỡi vịt chưa xé mở, Tống Tây Tử lại cự tuyệt, nói: "Lão bản ngươi hào phóng như vậy là sẽ lỗ vốn a. Cho ta một miếng nhỏ là được rồi." Lâu Xuân Vũ đeo bao tay nilong vào, cắt ra cho lên đĩa giấy, Tống Tây Tử cầm cây tăm lên, ghim vài một miếng, nàng vừa ăn vừa gật đầu, "Không tệ, ăn ngon, làm cho ta muốn tiêu tiền rồi." Khóe miệng Lâu Xuân Vũ kìm không được mà cong lên, nàng phục hồi tinh thần, trong lòng âm thầm hỏi bản thân có cái gì phải vui vẻ a, lưỡi vịt này cũng không phải nàng sản xuất, là của nhà Tề Nhã Nhã, "Hai túi còn được giảm giá, vậy thì lấy cho ta hai túi a, ta chia cho mọi người trong phòng cùng ăn." Tống Tây Tử bắt đầu lấy tiền. Lâu Xuân Vũ vội vươn tay ngăn trở nàng, "Không cần trả tiền, ta mời ngươi. Những ngày này ngươi vẫn luôn giúp đỡ ta." "Ngươi mời ta, ta là không quan tâm, nhưng mà ngươi buôn bán vốn nhỏ, kiếm vốn đã không dễ, thua lỗ làm sao bây giờ. Ta không muốn đả kích sự nhiệt huyết của ngươi. Không sao người liền nhận lấy a." Tống Tây Tử đếm tiền, nhét vào trong tay Lâu Xuân Vũ, "Hơn nữa, ta khẳng định là có tiến hơn ngươi." Nói xong, Tống Tây Tử liền cần lấy hai túi hàng mà rời đi, đến phòng, nàng đem lưỡi vịt chia cho những người khác trong phòng, bạn cùng phòng vừa nhìn thấy bảng hiệu lưỡi vịt này, không phải là vài ngày trước Tề Nhã Nhã đã đến đưa đấy sao. "Tề Nhã Nhã đưa ngươi hai túi thật lớn, hào phóng như vậy!" Bạn cùng phòng cho rằng lưỡi vịt trong tay Tống Tây Tử là do Tề Nhã Nhã đưa miễn phí. "Không phải, là ta thấy bằng hữu đang bán cái này, ăn thử liền cảm thấy ngon nên mới mua." Tống Tây Tử giải thích nguồn gốc của túi lưỡi vịt này. Bạn cùng phòng mang vẻ mặt không thể tin được, "Tề Nhã Nhã nhét cho ngươi một túi lớn như vậy, ngươi nghĩ đều không nghĩ liền cự tuyệt, ngươi còn muốn tự mình bỏ tiền đi mua? Ngươi nghĩ làm sao vậy?" "Không giống nhau, đây là dùng tiền của ta mua. Coi như là ủng hộ bằng hữu của ta." "Có cái gì không giống nhau?" Không phải đều là lưỡi vịt sao? Một cái tốn tiền, một cái không tốn tiền. "Ai, lão bản, cái này bao nhiêu tiền một túi a, ăn có ngon hay không a?" Tề Nhã Nhã nghênh ngang mà đi tới đây, đứng ở trước quầy hàng, bắt đầu đùa giỡn Lâu Xuân Vũ. "Ăn thật ngon, muốn mua một túi sao? Tuyệt đối sẽ không hối hận." Lâu Xuân Vũ cũng là nói đùa với nàng. "Không muốn, ta không có tiền, ta mua không nổi, ta liền muốn ăn miễn phí vài miếng." Tề Nhã Nhã cũng cầm lấy cây tăm ăn xuống vài miếng. Tề Nhã Nhã ở lại trước quầy hàng hơn một giờ, mà Lâu Xuân Vũ cũng thấy được nhân mạch của nàng có bao nhiêu lớn, giống như người đi ngang qua nàng đều quen biết, chỉ thấy nàng mở miệng một tiếng là học tỷ, mở miệng một tiếng là tỷ tỷ, đem rất nhiều người cũng gọi đến trước quầy hàng của Lâu Xuân Vũ, bắt chuyện mời bọn họ đi tới ăn thử miễn phí một miếng. Người thử qua hoặc nhiều hoặc ít sẽ mua một túi. Chỉ một lát, một rương lưỡi vịt của Lâu Xuân Vũ đều đã bán hết. Lâu Xuân Vũ đếm tiền trong tay, trừ đi phần ăn thử, một ngày này đã lời được 500 đồng. Tạ Nhuế tới giúp nàng dọn dẹp gian hàng, phát hiện trong rương đều đã trống rỗng, liền cao hứng theo, "Xuân Vũ, ngươi cái này liền phát tài." "Là Nhã Nhã đang giúp ta mời hàng, nếu như không có nàng ta vốn là bán không hết." "Không có gì không có gì, đây cũng là vì bản thân ta." Tề Nhã Nhã cũng không nghĩ tới lưỡi vịt bình thường mình ăn đến chán rồi thế nhưng lại có thể bán ra ngoài, hơn nữa Lâu Xuân Vũ bán hết hàng, vậy phần tiền nhập hàng kia liền chính là của nàng, nàng bây giờ đang nghĩ xem nên tiêu số tiền kia như thế nào. Luôn cảm thấy một tương lai tươi sáng đang chờ đợi nàng. Lâu Xuân Vũ cùng hai người bọn họ nói: "Buổi tối chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, gọi Tiểu Vân đến, ta mời khách." Tạ Nhuế nhất thời vui vẻ, lập tức nói muốn đi ra ngoài ăn, nhưng mà một lát lại lắc đầu, "Được rồi, ngươi giữ lấy tiền a, ngươi kiếm tiền không dễ dàng, ngươi chỉ cần mời chúng ta xuống nhà ăn ăn là được rồi." Tề Nhã Nhã liền kháng nghị, "Ta hôm nay cống hiến lớn nhất, liền không mời ta ăn sao?" Tạ Nhuế dùng ánh mắt tỏ ý bảo nàng câm miệng, Lâu Xuân Vũ lại nói: "Không sai, toàn bộ là nhờ Nhã Nhã hỗ trợ, không sao, tiền này không phải là một mình ta kiếm được, là mọi người hỗ trợ, hôm nay ta hiếm khi muốn mời khách, không từ chối hảo ý của ta." Tề Nhã Nhã trịnh trọng nói: "Ta cực khổ nhất, ta mệt nhất, cho nên, nhất định phải mời ta, ta muốn ăn món bánh trứng xa hoa ở cổng trường, full topping!" Lời nói đùa này làm cho Lâu Xuân Vũ cùng Tạ Nhuế đều nở nụ cười. Lâu Xuân Vũ từ đáy lòng cảm tạ Tề Nhã Nhã, ở đại học có thể gặp được một người vui vẻ như vậy, làm cho mây mù trong lòng nàng đều tan đi rất nhiều. "Đó là chắc chắn rồi, ta trước dọn dẹp một chút." Lâu Xuân Vũ vừa thu dọn đồ đạc, đã có người chạy đến trước quầy hàng, nhìn thấy cái bàn đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, hỏi: "Các ngươi bán xong rồi sao?" "Xin lỗi, chúng ta vừa bán xong." Lâu Xuân Vũ mỉm cười giải thích. "Không thể nào, bán nhanh như vậy, các ngươi tại sao không kiếm tiền nhiều thêm một chts a? Ta trở về lấy tiền, vừa rồi trên người không mang tiền." Lâu Xuân Vũ lấy điện thoại ra, "Đồng học ngươi có thể cho ta số điện thoại của ngươi sao? Ta ghi nhớ. Vài ngày nữa sẽ có đợt hàng mới, ta liền gọi điện thoại cho ngươi, nếu như ngươi còn muốn, ta hẹn thời gian đưa qua cho ngươi, được không?" "Hảo, hảo, đây là số di động của ta, ngươi ghi nhớ..." Sau khi nam sinh kia để lại dãy số, Lâu Xuân Vũ ghi lại trên điện thoại, viết xuống một túi lưỡi vịt trước tên của hắn. Viết xong, nàng mới nhận ra bản thân giống như thật sự trở thành một người làm ăn rồi. ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※ Tề Nhã Nhã: Ta là phú nhị đại, ta nỗ lực cái gì, ta cố gắng người khác làm sao bây giờ? Lâu Xuân Vũ: Cám ơn Tề Nhã Nhã, cám ơn Tống Tây Tử, cám ơn Tạ Nhuế, cám ơn tất cả mọi người bên cạnh. Tạ Nhuế: Nhà của ngoại trừ có ba phòng ở tại quận Từ Hối ở Thượng Hải, liền không có gì khác, hảo tâm chua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]