Edit: Cám
Lời vừa nói ra Tư Hằng liền cảm thấy không ổn.
Một tay thu hồi đoản kiếm trước mặt Y Chu, tay khác đem bảo kiếm trả lại cho đồ đệ: "Quên đi, vừa rồi ta chỉ nói giỡn thôi, thanh kiếm này của ngươi đã đặt tên chưa?"
Y Chu cũng bị mấy lời vừa nãy của Tư Hằng làm cho sửng sốt, cho nên phản ứng chậm nửa nhịp.
Hắn lắc đầu, tiếp nhận kiếm Tư Hằng đưa qua, đưa mắt nhìn, lại hỏi y: "Sư phụ không phải nói kiếm tu chỉ có thể có một thanh kiếm thôi sao?"
"Cái này có chút đặc biệt." Tư Hằng nghĩ nghĩ nói: "Thanh kiếm đầu tiên kiếm tu đúc được mục đích là muốn hiểu rõ hơn về kiếm, về sau khi đúc linh kiếm bản mệnh sẽ thông thuận hơn. Linh kiếm bản mệnh cùng nó phụ thuộc vào nhau, cho nên cũng không có vấn đề gì."
Tư Hằng lại bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên, chỉ có thể nhìn không thể dùng."
Y Chu cạn lời, Thiên Ngoại Huyền Thiết hắn còn nâng không nổi, bất giác đối với việc rèn luyện linh kiếm trong tương lai sinh ra sợ hãi.
Bá đáo muốn chết!
"Sư phụ vừa rồi nói cùng ta đổi kiếm." Y Chu nói: "Linh kiếm bản mệnh của ngươi sẽ không sinh khí chứ?"
Hắn vừa hỏi ra, sắc mặt Tư Hằng liền có chút kì quái.
Tựa hồ là xấu hổ, lại tựa hồ như có chút tức giận.
Y là giận chính mình.
"Sư phụ?"
Nghe được tiểu đồ đệ gọi, Tư Hằng hồi phục tinh thần, nén lại cảm xúc dao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-gau-truc-sieu-hung/1920042/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.