Vù vù"
Tự dưng ở đâu đúng lúc xuất hiện cơn gió thoảng qua, ban đầu hơi nhỏ dần dần mạnh hơn, tóc hắn bay bay, nheo nheo mắt.
Tay phải đưa lên tạo thành một đường cong, hí mắt nhìn quanh rồi nhìn lên ngọn cây bên cạnh.
Thật quái lạ, hắn hơi khó hiểu.
Vẫn là bình thường, cây cũng không có dấu hiệu lung lay khi gặp gió. Chỉ duy nhất chổ hắn gió càng lúc càng mạnh như vũ bão kéo tới.
Dù mặt hắn không có lấy một chút mỡ thừa nhưng cũng sắp méo mó tới nơi rồi. Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cơn lốc xoáy càng xoáy lại càng hăng say như muốn xoáy toàn bộ vào trong đó. Nhìn giống mấy kỹ xảo trong phim khoa học viễn tưởng.
Hắn bị gió thổi bay lảo đảo, định đi tới chỗ cây cột đèn ôm trụ đỡ, hắn vậy mà lại quên béng mất bản thân chỉ là linh hồn vô dụng không thể nào vô dụng hơn, ghì cây thì không được ôm cột thì không xong, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị cơn lốc thần bí cuốn đi.
Có phải hắn sanh nhầm ngôi sao xấu?
Ông trời thật không có mắt mà!!!
Hắn than thân trách phận, thấy không nỡ thì lại trách ông trời.
Hắn là ai cơ chứ?. Trần Kính Hoa một nhân tài của khoa nông nghiệp là một mầm non của Tổ Quốc là hạt giống của nước nhà, mới vừa reo hạt còn chưa chăm bón, chưa thu quả thì lại ngỏm. Chỉ mới hai mươi cái xuân xanh thôi mà sao nỡ lòng nào chứ hở???
Cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ga-vao-lam-gia-lam-vo-ten-dai-ngoc/2961204/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.