Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Sở Tĩnh Thâm đang đi qua đi lại trong sảnh, ta có xúc động muốn che mặt, quả nhiên hắn gặp Sở Tĩnh Vận liền tiến lên, căn bản không có phát hiện bầu không khí lúc này quỷ dị thế nào, bắt đầu líu lo phàn nàn không ngừng.
“A Vận làm sao vừa tỉnh đã chạy đi, phụ hoàng và mẫu hậu vô cùng lo lắng, đều nói đệ nên tĩnh dưỡng thêm mấy ngày, nếu đệ muốn đi tìm Cẩm Sắt thì nói một câu, không yên lòng người khác thì thay đệ đi tìm là được.”
“Cẩm Sắt?” Lông mày Sở Tĩnh Vận hơi nhíu, ta điên cuồng nháy mắt với Sở Tĩnh Thâm để hắn mau ngậm miệng chạy đi, nhưng cái Thái tử ngu ngơ này hiển nhiên không tiếp thu được tín hiệu ta phát ra, ngược lại vô cùng phấn khởi nói tiếp.
“Nói đến Cẩm Sắt ngươi đúng là có bản lĩnh, Chu Cẩn cũng không thể cạy miệng người kia, ngươi dùng biện pháp gì để hắn giao ra cách điều chế thuốc giải? Ta cũng không biết hóa ra ngươi là Võ đức ti Thân sự, vậy ngươi cưỡi ngực bắn tên thế nào? Chúng ta tìm cơ hội tỷ thí một chút! Cẩm Sắt mắt ngươi không thoải mái à?”
Sở Tĩnh Thâm cuối cùng cũng chú ý tới ta đang nháy mắt với hắn, nhưng lời nói quả thực muốn làm cho ta phun một ngụm máu, ta đỡ trán thở dài thật sâu, đưa ta vỗ bờ vai hắn.
“Thái tử điện hạ, ngài quả thật là một nhân tài.”
“Hả? Cẩm Sắt ngươi đột nhiên khen ta như thế ta có chút không quen, mặc dù ta cũng cảm thấy mình…”
“Hoàng huynh.”
Sở Tĩnh Vận lên tiếng đánh gãy lời nói của hắn, cặp mắt đào hoa của Hiền vương cong lên, cười như một đóa mẫu đơn nở rộ.
“Làm phiền Hoàng huynh qua thông báo với phụ hoàng mẫu hậu một tiếng, tránh cho hai người họ lo lắng, đệ hơi mệt cần nghỉ ngơi một chút.”
“À! Đúng rồi! Vậy ta đi trước, hai người các ngươi đều phải tĩnh dưỡng cho tốt, đừng để lại ngã bệnh.”
Ngốc bạch ngọt ngu ngơ Thái tử nghiêm túc bàn giao một phen sau đó hấp tấp rời đi, ta nhìn bóng lưng hắn đi xa than thở:
“Ca của chàng như thế này, đem quốc gia giao cho hắn thật sự không có vấn đề à?”
“Tính tình Hoàng huynh chỉ hơi ngốc một chút, nhưng trong chính sự không cần lo lắng.”
Được thôi, chính người nhà các ngươi đều không cảm thấy có vấn đề vậy ta cũng không quan tâm nữa.
Trời phù hộ Nam Bình!
Ta giả bộ điềm nhiên không có việc gì duỗi lưng một cái, quay người muốn đi ra ngoài.
“A~ Mệt mỏi quá! Ta đi tắm, chàng nghỉ ngơi trước đi.”
“A Cẩm.” Thanh âm mang theo ý cười làm cho ta phút chốc dừng bước, xoay người đã thấy Sở Tĩnh Vận đang một tay chống cằm nhìn ta cười tủm tỉm.
“Được rồi được rồi, ta đã biết. Về sau lúc tra tấn người khác nhất định chú ý, sẽ không nhìn nhiều nam nhân khác, cũng không động một chút lại có tiếp xúc thân mật! Kỳ thật trong mắt ta bọn hắn không khác gì với một đống thịt mỡ, mà thịt mỡ không có giới tính cho nên ta mới không quá để ý.”
Ta lôi kéo cánh tay của Sở Tĩnh Vận lắc tới lắc lui, mặt dày nũng nịu bán manh, cuối cùng cười lấy lòng với hắn: “Cho nên, không cần tức giận nha.”
Gương mặt của Sở Tĩnh Vận mắt thường có thể thấy đỏ lên, hắn che miệng ho khan hai tiếng, tâm tình có chuyển biến.
“Về sau nhất định phải chú ý.”
“Ta cam đoan.”
Phải tích cực nhận sai, về phần có thay đổi hay không, để nói sau.
“Chuyện gì xảy ra với Sở Tĩnh Thâm? Từ khi nào quan hệ của hai người trở nên tốt như vậy. Hắn còn gọi nàng là Cẩm Sắt.”
Thật vất vả dọn dẹp xong một cái bình dấm lại lật thêm một quá, có điều ta cảm thấy trong chuyện này Thái tử vô tội, dù sao hắn cũng là một đứa nhỏ ngu ngơ.
“Ca của chàng sau khi phát hiện mình bị mối tình đầu lừa dối, đột nhiên cảm thấy ta là người tốt, rồi đơn phương tuyên bố ta là huynh đệ tốt của hắn.”
“Quả nhiên.” Sở Tĩnh Vận thở dài, đem đầu tựa trên vai của ta, trầm mặc một lúc mới nũng nịu nói “Cho nên trước đó ta mới trăm phương nghìn kế không muốn để hắn tới gần nàng.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì hắn quá dính người.
Sở Tĩnh Vận phút chốc ngồi thẳng dậy, cầm hai tay của ta nghiêm túc nói: “Xem ra cần phải nhanh chóng để cho hắn thành hôn, mới không có cơ hội tới trước mặt quấn lấy nàng.”
“Cũng không cần thiết.”
Từ tận đáy lòng ta rất thích Tào Trăn Trăn, nếu Sở Tĩnh Thâm vẫn ngu ngơ đầu óc chậm chạp như thế, ta còn đang dự định nhúng tay phá hỏng hôn sự này, dù sao nhà ta còn có hai nam thanh niên ưu tú chưa lập gia đình, không nhất thiết phải để tiểu cô nương Trăn Trăn đáng yêu như vậy gả cho một người không thích nàng rồi bị khinh bỉ.
“Nàng đang nghĩ gì vậy?”
Sở Tĩnh Vận tiến đến thổi một hơi vào tai ta, ta không tự chủ run lên thối lui một bước.
“Không có gì. Cái kia, ta thật sự muốn đi tắm rửa, cảm giác bản thân đang rất xấu.”
Ta ra hiệu cho hắn thả ta ra, Sở Tĩnh Vận nhoẻn miệng cười, đột nhiên quay người đem ta vác trên vai đi tới phòng tắm.
“Chàng làm gì đấy!” Vừa nói là thân thể suy yếu đâu?!
Sở Tĩnh Vận chàng thả ta xuống, chàng không phải là quân tử đoan chính ôn nhuận như ngọc à? Thiết lập hình tượng của chàng sập rồi à!
Gia Hưng năm thứ ba, đầu hạ.
Ta tại Võ đức ti bận rộn không phân biệt ngày đêm hơn một tháng cuối cùng cũng kết án, ta kéo lấy thân thể mệt mỏi trở về Vương phủ, cơm cũng không ăn đã lăn ra ngủ. Thời điểm ta mê man tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau. Hôm nay Sở Tĩnh Vận nghỉ phép, hắn đang mặc một chiếc áo dài đơn giản ngồi bên cạnh bàn đọc sách, thấy ta tỉnh lại thì mắt cong lên, tràn ra nét cười ấm áp.
“Hôm nay thời tiết tốt, muốn đi chèo thuyền hoa uống trà không?”
Ta bị nụ cười này lung lay, đần độn gật đầu đồng ý.
Thời tiết trên hồ mang theo gió lạnh, chủ quán ngay bên trong thuyền hoa kê một cái bình phong bằng lụa che gió, ta uể oải vùi trong áo lông chồn nằm bò lên bàn nghe dân ca. Bàn của mấy tiểu cô nương sát vách đột nhiên trò chuyện tới đề tài “Nếu như ta gả cho một người ta không thích”. Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn để ta nghe được rõ ràng.
Ta ăn bánh đậu nghe một hồi, thực sự nhịn không được cười nhẹ hai tiếng, hạ giọng cùng người bên cạnh nói:
“Bây giờ suy nghĩ một chút, năm đó ta gả cho chàng cũng là gả cho người mình không thích.”
Sở Tĩnh Vận vốn đang nhẹ giọng ngâm nga bài Nghiễm Hàn thu theo từ khúc, nghe giọng của ta mờ mịt quay đầu, cặp mắt đào hoa long lanh chớp chớp, gió nhẹ đầu mùa hè thổi lên sợi tóc của hắn, giống như tiên nhân hạ phàm. Đúng là kiểu ăn cánh hoa uống sương mà lớn lên.
Hắn nghe vài câu từ bên cạnh truyền tới liền hiểu ta vừa nói gì, nhếch miệng nở nụ cười nhàn nhạt, nâng chung trà lên hớp một ngụm.
“Vậy thật đúng là ủy khuất Tô tiểu thư.”
“Cũng không có gì, dù sao lúc ấy ta không thích ai cả, gả cho ai mà chả là gả, với lại, gả làm Chính phi của Vương gia xem như là một trải nghiệm tốt.”
Nhìn nụ cười ngây ngô của ta, Sở Tĩnh Vận để ly xuống, hắn hơi nhíu mày nhìn ta chằm chằm, khô khốc nói: “Phu nhân, ta ăn dấm.”
“Dấm cái gì mà dấm, đều đã sinh cho chàng hai hài tử, còn muốn làm gì nữa?”
Ta nhét điểm tâm vào trong miệng, khăn ướt trên bàn đã lạnh, Sở Tĩnh Vận gọi người đem ra khăn ấm, thêm lửa vào trong trà lô, hắn cầm tay của ta lên giúp ta lau hết vụn bánh ngọt.
“Phu nhân lần này bận rộn đã hơn một tháng chưa về phủ, Ngân Huyền và Niệm Ca đều rất nhớ nàng, ngày nào cũng nhao nhao muốn tìm mẫu thân.”
Sở Tĩnh Vận nói đến thê thê thảm thảm, ta cũng biết mình lần này bận bịu quá mức, không để ý đến trong nhà, vừa định nói hai câu mềm nhẹ an ủi hắn một chút, Sở Tĩnh Vận lại nắm lấy tay ta, cả người đều dán tới, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng:
“Nếu phu nhân cảm thấy trong lòng hổ thẹn, có thể bồi ta.”
“Bồi chàng cái gì?”
Ta ẩn ẩn cảm thấy là lạ, rất muốn đem tay rút ra, Sở Tĩnh Vận cười tươi như hoa hướng ta nháy mắt mấy cái, đem tay của ta đặt trên môi của hắn, còn duỗi đầu lưỡi ra đảo qua lòng bàn tay ra.
“Ngủ cùng ta.”
Sở Tĩnh Vận quả nhiên chàng lại đang trêu chọc ta!
Mấy năm gần đây người này càng ngày càng giống như không bị trói buộc, ỷ vào dáng dấp mình đẹp mắt liền muốn làm gì thì làm, năm đó ta thật sự là mắt mù mới cảm thấy Sở Tĩnh Vận là công tử đoan chính ôn nhuận như ngọc.
Ngay tại lúc ta muốn đập cho hắn thức tỉnh, Sở Tĩnh Vận đột nhiên đổi đề tài:
“Phu nhân, hơn nửa năm nay nàng đều bận rộn, bây giờ thời tiết ấm áp, không bằng chúng ta nghỉ ngơi mấy ngày đi ngoại ô phía bắc đạp thanh ngắm hoa? Vừa vặn thăm phụ hoàng mẫu hậu.”
Sau khi Sở Ký Thịnh thoái vị liền cùng Hoàng hậu nương nương bỏ trốn, trong một năm có đến nửa thời gian là mất tích, chạy bốn phía du ngoạn giải sầu, coi như về cũng chỉ ở ngoại ô phía bắc, rất tự do thích ý.
“Chàng lại có chủ ý gì?”
Cuối cùng ta rút tay về, Sở Tĩnh Vận tiến đến bên tai ta, hô hấp ấm áp thổi qua da khiến ta khẽ rùng mình.
“Đương nhiên là đưa Ngân Huyền và Niệm Ca cho hai người, phu nhân mới có thể thực sự bồi ta.”
“Chàng ngậm miệng!”
Ta cầm miếng bánh giòn xốp nhét vào trong miệng hắn, xem ra lần này ta tăng ca liên tục hắn để ý mười phần, Sở Tĩnh Vận phồng hai má lên, mắt hoa đào ngập nước, thoạt nhìn như một chú sóc chuột bị khi dễ.
“Ngày mai ta… đi hỏi Chu Cẩn, nghỉ hơn nửa tháng hẳn là cũng được, Quang Lộc tự bên chỗ chàng không có vấn đề chứ.”
“Không có vấn đề không có vấn đề!”
Sở Tĩnh Vận gật đầu như giã tỏi, hai ba miếng liền nuốt bánh ngọt trong miệng xuống, ta sợ hắn nghẹn nhanh chóng thổi nguội chén trà đưa tới. Sở Tĩnh Vận bưng chén trà nhiệt tình nhìn ta:
“A Cẩm, lần này chúng ta sinh một nữ nhi đi.”
“Chàng nằm mơ giữa ban ngày à…” Ta lại nhét vào miệng hắn một cái bánh hạt dẻ, tính toán nghẹn chết hắn.
Tô Cẩm Sắt, người tại Vương phủ, nhà có hai hài tử.
Ta gả cho một vị công tử ta không thích, nhưng mà hiện tại, có thể ta sắp sinh cho hắn hài tử thứ ba, hi vọng lần này có thể là nữ nhi.
[ HOÀN ]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.