Trong lòng nghĩ ngợi lung tung, thẳng tới lúc trở về viện của mình mới nhớ tới nơi này còn có một Hiền vương bị ta chụp dưa hấu.
Lúc ta do dự có nên bỏ chạy hay không thì cửa phòng tắm mở ra, Sở Tĩnh Vận mặc một chiếc áo trong đơn bạc vừa đi vừa lau tóc không báo trước bước ra. Vạt áo lỏng lẻo làm lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn trước ngực, giọt nước ôn nhuận chảy xuống sáng rỡ dưới ánh mặt trời chiếu rọi, gương mặt vừa mới tắm rửa lộ ra màu hồng nhạt. Hiển nhiên sự xuất hiện của ta cũng làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, đôi môi đỏ mê người hơi hé ra. Cuộc sống này, quá kích thích.
“Chuyện vừa nãy thật là xin lỗi, ta không cố ý, thật sự xin lỗi.” Mong muốn sống sót mãnh liệt khiến thân thể của ta thành thục vừa xoay người vừa xin lỗi hắn vô cùng trôi chảy.
Chờ tới lúc ta kịp phản ứng, Sở Tĩnh Vận đã lau xong mái tóc dài, cười ôn nhu nói:
“Ta mới là người nên xin lỗi, quá lỗ mãng hù dọa tới nàng.”
“Không có không có, ngài cũng không làm gì ta, là do ta phản ứng quá khích, không khiến ngài bị thương chứ?” Ta phẩy phẩy tay.
Sở Tĩnh Vận mỉm cười chậm rãi lắc đầu: “Không sao.”
Đáng thương nửa quả dưa hấu ướp đá của ta! Ta cũng chỉ dám âm thầm kêu thảm trong lòng không dám nói ra, còn phải cảm kích Hiền vương rộng lượng không so đo với ta.
Cuộc sống thật gian nan.
Kích thích qua đi, niềm vui liền đến.
Bên này ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ga-cho-mot-vi-cong-tu-ta-khong-thich/1168135/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.