Sau khi biết được chân tưởng, ta cảm thấy não của Thái tử đúng là có vấn đề. Nhỡ sau này hắn có kế thừa hoàng vị, ta phải nhanh chân chạy trốn trước lúc đấy mới được, ai mà biết cái tên đần độn này sẽ giày vò Hiền vương phủ thế nào.
Vậy thì rốt cuộc ta có nên tác hợp Sở Tĩnh Vận và Trần Uyển Quân nữa không?
Thật là một vấn đề nan giải!
Trong bữa cơm tối trước đây, bình thường đều là ta ríu rít nói chuyện với Sở Tĩnh Vận, hôm nay ta bận suy nghĩ nhân sinh nên không có thì giờ tám nhảm với hắn, trên bàn cơm chỉ có tiếng bát đũa va chạm vào nhau, nhìn qua trông có vẻ ngột ngạt.
Một lát sau Sở Tĩnh Vận nhẹ giọng mở miệng, còn mang chút lo lắng: “Hôm nay nàng có chuyện gì không vui à?”
“Hả? Không có.”
Ta gắp thêm một miếng thức ăn, hôm nay phòng bếp làm nem chua gác bếp, còn có cà tím kho quẹt, ta có thể ăn ba bát cơm một lúc cơ đấy!
“Nàng… Cảm thấy Hiền vương phủ thế nào?”
Sở Tĩnh Vận hiếm khi chủ động hỏi chuyện ta, ta cũng rất chân thành mà trả lời:
“Rất tốt, chỗ nào cũng được, chỉ là hơi vắng vẻ. Ngươi biết mà, nhà ta có tận năm huynh đệ tỷ muội, mặc dù ta với đại ca không ở nhà thường xuyên cho lắm, nhưng lần nào trở về trong nhà cũng rất náo nhiệt.”
“Trước đây ta vẫn luôn hiếu kỳ, tại sao Tô gia lại để cho nàng và Đại công tử kế thừa sự nghiệp gia đình?”
“Bởi vì nhị ca của ta không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ga-cho-mot-vi-cong-tu-ta-khong-thich/1168125/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.