Sau bữa tiệc, cuộc sống lại trở nên nhàm chán, ta không chơi được với đám tiểu thư, phu nhân kia, mà họ lại thích đến tìm ta, để tránh phiền phức, ta liền suốt ngày ở lì trong viện của Hoàng hậu, không được ra ngoài chơi, thật sự buồn muốn c.h.ế.t.
Hoàng hậu thích yên tĩnh, bây giờ ở bên ngoài, bà miễn lễ thỉnh an hàng ngày, bình thường rất ít người đến làm phiền bà. Ta nằm sấp trên trường kỷ, nhìn Hoàng hậu yên lặng thêu hoa, không nhịn được hỏi: "Mẫu hậu, sao người còn tự mình làm việc kim chỉ vậy?"
"G.i.ế.t thời gian thôi."
Hoàng hậu cười dịu dàng, giọng nói nhỏ nhẹ.
"Người không thấy cuộc sống trong hậu cung này rất nhàm chán sao?"
"Nhàm chán sao? Ta lại thấy tương đối thanh nhàn."
Nghĩ đến đám phi tần không gây sự thì sẽ c.h.ế.t kia, ta bắt đầu tò mò Hoàng hậu với tính cách này làm sao có thể trụ vững trong cung đấu đến bây giờ.
"Một chút may mắn, một chút được mất, còn dựa vào tình cảm phu thê sâu đậm với hoàng thượng."
Hửm?! Chẳng lẽ ta nói ra miệng rồi sao?
"Đều viết hết lên mặt rồi."
Hoàng hậu buông kim chỉ xuống, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng chọc vào trán ta, ta lúc này mới phát hiện vị mỹ nhân tựa Bồ Tát này tuy tính tình ôn hòa, nhưng tâm tư lại rất tinh tế, dù sao có thể ngồi vững ngôi vị hoàng hậu bao nhiêu năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ga-cho-cong-tu-ta-khong-thich/3735938/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.