*
Ta được Sở Tĩnh Vận ôm ngang người bế ra khỏi địa lao giữa tiếng hô của những người xung quanh, mặc dù rất muốn kêu cứu gì đó nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt mây đen giăng kín của hắn, ta lựa chọn ngoan ngoãn câm miệng lại.
Đừng nên cố gắng nói đạo lý với mỹ nhân khi hắn đang ở trong cơn thịnh nộ.
Cũng may Sở Tĩnh Vận vẫn duy trì một chút lý trí cuối cùng, sau khi ra khỏi địa lao, hắn lập tức thả ta xuống dưới, nhưng không cho ta cơ hội thở phào nhẹ nhõm một hơi đã nắm lấy tay ta kéo ra bước nhanh về phía Đĩnh Nhã hiên. Ta cảm nhận được hơi thở gió thổi mưa giông trước cơn bão, âm thầm cầu nguyện tuyệt đối đừng có người nào đui mù mà bước đến đây vào lúc này.
Nhưng, trên đời này thực sự luôn có người vừa không có ánh mắt vừa không biết chọn thời điểm.
Nhìn thấy Sở Tĩnh Thâm đang đi qua đi lại trong đại sảnh, ta có một xúc động muốn che mặt lại, quả nhiên hắn ta vừa nhìn thấy Sở Tĩnh Vận đã bước lên nghênh đón, hoàn toàn không phát hiện bầu không khí lúc này quỷ dị đến nhường nào, bắt đầu tự lải nhải oán giận.
“A Vận, sao đệ vừa mới đặt chân xuống đất được đã bỏ chạy vậy, phụ hoàng và mẫu hậu đang lo lắng lắm đấy, đã nói đệ phải tĩnh dưỡng thêm mấy ngày nữa, nếu đệ muốn đi tìm Cẩm Sắt thì cũng phải nói trước một câu chứ, nếu người khác đệ cảm thấy không yên tâm thì để ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ga-cho-cong-tu-ma-ta-khong-thich/3406650/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.