*
Ngày săn bắn mùa thu đồng thời cũng là ngày màn kịch mưu phản diễn ra vô cùng oanh liệt, nhưng ta chỉ có thể tự tưởng tượng dưới sự miêu tả sinh động như thật của Tiểu Trúc, việc bỏ lỡ cơ hội được đích thân đâm chết kẻ thù khiến ta có một cảm giác vắng vẻ không chân thật.
Âm mưu trong suốt mười năm kết thúc, sự phát triển của câu chuyện thực sự quá đầu voi đuôi chuột.
Cúc Thục bị chuyển đến viện cũ của Hoàng hậu làm nha hoàn thô sử, Lan Thấm bị phế bỏ võ công giao cho Chu Cẩn xử lý, nhà mẹ đẻ Trần gia của Đức phi người nên chém đầu thì chém đầu, nên bị lưu đày thì lưu đày, nên nhập nô tịch thì nhập nô tịch, dù sao tất cả cũng được xử lý ổn thoả sạch sẽ.
Ngoại trừ Sở Tĩnh Vận, từ lúc ta tỉnh lại cho đến bây giờ, khoảng ba ngày rồi ta chưa từng gặp lại hắn.
Ngày thứ tư, Sở Tĩnh Thâm xông vào, bởi vì mất máu quá nhiều nên tinh thần của ta vẫn luôn không được tốt lắm, chỉ có thể dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, hắn ta đang vội vàng chạy vào, nhưng khi thấy ta chậm rãi mở mắt ra lại đột nhiên mất đi khí thế.
“Muội… Muội có khoẻ không?”
“Chỉ là sắc mặt hơi đáng sợ, thực ra chắc không có gì nghiêm trọng đâu.”
Ta cũng không muốn hù doạ hắn ta cho nên thành thật nói bằng giọng điệu bình tĩnh, Sở Tĩnh Thân rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, xấu hổ tự lẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ga-cho-cong-tu-ma-ta-khong-thich/3406648/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.