*
Dọc theo đường đi, Trần Uyển Quân chỉ nói với ta mấy chuyện khi còn nhỏ của Sở Tĩnh Vận, giọng nói nàng ta mềm mại dịu dàng, trên khuôn mặt nở một nụ cười lạnh nhạt xa cách, thoạt nhìn cũng không có gì khác thường. Trừ phi ta ngốc, nếu không thì người nào cũng có thể nghe ra được nàng ta đang khoe khoang mình hiểu rõ về Sở Tĩnh Vận như thế nào.
Nhưng hiểu thì có ích lợi gì chứ, dù sao bây giờ “Hiền vương phi cũng chính là ta chứ không phải là ngươi.
Ta ừm à qua quýt đối phó, đi theo nàng ta đến trại nuôi ngựa bên cạnh hành cung, Trần Uyển Quân đột nhiên đề nghị muốn cưỡi ngựa đi dạo khắp nơi. Ta biết mặc dù nàng ta là quý nữ của văn thần nhưng bởi vì Sở Tĩnh Thâm nên từ nhỏ đã tiếp xúc với việc cưỡi ngựa bắn cung. Không thể không nói Thái tử thực sự đối xử rất tốt với nàng ta, cái gì ngon đều cho nàng ta, trò gì vui đều mang theo nàng ta, đáng tiếc tấm lòng nhiệt thành của hắn ta lại không thể địch lại một nụ cười dịu dàng của Sở Tĩnh Vận!
Đúng là quá thảm! Đến cả ta cũng bắt đầu đau lòng thay cho đứa bé hung dữ đó!
Trước kia ta không ở Tân An quanh năm nên đối với ta mà nói, những hậu duệ quý tộc hoàng thân quốc thích này cực kỳ xa lạ, đương nhiên sẽ ta cũng không biết quá nhiều về bọn họ. Tô gia vẫn luôn nhậm chức trong Thái Y viện hoặc Thái Thường sở, trong tay không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ga-cho-cong-tu-ma-ta-khong-thich/3406634/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.