*
Dù sao đã biết đầu đuôi câu chuyện, ta cảm thấy đầu óc Thái tử có chút vấn đề.
Nghĩ đến việc về sau hắn muốn kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, cai quản thiên hạ, ta cảm thấy ta phải chạy trốn trước lúc đó. Nếu không ai biết được đến lúc đó tên ngốc kia lại lăn lộn Hiền vương phủ đến mức nào.
Cuối cùng ta có cần hợp tác Sở Tĩnh Vận và Trần Uyển Quân không?
Đây là một vấn đề quan trọng.
*
Ta trở về vương phủ trước giờ cơm chiều, ngày thường là ta ríu rít nói chuyện Sở Tĩnh Vận nghe. Hôm nay ta đang tự hỏi nhân sinh nên không có thời gian phản ứng hắn, trên bàn cơm an tĩnh đến mức chỉ có âm thanh của chén đũa.
Phá lệ nặng nề.
Sau đó Sở Tĩnh Vận nhẹ giọng nói chuyện, mang theo chút lo lắng: “Hôm nay nàng gặp chuyện gì không vui hả?”
“Hả? Không có.”
Ta lo gắp đồ ăn cho chính mình, lão Cô ở phòng bếp làm thịt rất ngon. Cà tím nướng cũng thơm nức mũi, ta có thể ăn ba bát cơm!
“Nàng…Cảm thấy Hiền vương phủ thế nào?”
Hiếm khi Sở Tĩnh Vận chủ động hỏi ta, ta cũng trả lời rất nghiêm túc.
“Khá tốt, mọi chỗ đều không tồi, nhưng hơi quạnh quẽ. Chàng cũng biết, nhà ta có năm huynh đệ tỷ muội, mặc dù ta và đại ca thường xuyên không ở nhà, nhưng mỗi lần trở về trong nhà rất náo nhiệt.”
“Lúc trước ta đã rất tò mò, vì sao lại là nàng và Tô đại công tử kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ga-cho-cong-tu-ma-ta-khong-thich/3406626/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.