5.
Trước khi gả cho Vệ Tuân, chưa từng có người nào nói với ta.
Hắn là vị hôn phu của Tạ Nhân.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn là trong sân sau của nhà họ Tạ.
Ta núp sau lùm cỏ lau nước mắt.
Bởi vì ta vui vẻ theo mẹ quay về nhà họ Tạ, còn chưa kịp bước vào cửa đã nghe tin dữ.
Tạ Nhân tự thiêu.
Mẹ ngất xỉu ngay tại chỗ.
A huynh mà ta mong chờ đã lâu vậy mà lại dùng kiếm chĩa về phía ta: “Đều do muội! Sao muội phải quay về?!”
Người cha mà ta chưa từng gặp mặt đập vỡ từng tách trà một.
Ngày mà ta trở về nhà, khác hoàn toàn so với tưởng tượng của ta trước đó.
Vệ Tuân đưa cho ta một chiếc khăn tay, lặng lẽ đi bên ta suốt một buổi chiều.
Lúc gần đi, hắn chỉ vào cửa nhỏ ở sân sau:
“Ta sống ở cách vách. Nếu nàng buồn thì có thể đến tìm ta.”
Vệ Tuân tựa như một tia sáng chiếu rọi bầu trời đầy nghịt mây đen của ta.
Lúc xung quanh chỉ toàn là phong ba bão táp, hắn cho ta nơi ẩn nấp duy nhất.
Hắn dạy ta biết chữ, cùng ta đọc sách.
Hắn giảng giải cho ta từng quy tắc phức tạp trong nội trạch*.
(* Nội trạch: Ý chỉ nhà trong, nơi ở cho phụ nữ thời xưa.)
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-duong/3546983/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.