Chương trước
Chương sau
Dịch vụ quản gia ở khu biệt thự cao cấp luôn luôn túc trực, chỉ trong vòng mười năm phút, bên phía quản gia đã giao tới hai bộ quần áo ở nhà bằng lông cừu san hô theo yêu cầu của Minh Khinh Khinh.

Những loại quần áo khác của Tiểu Phó cô sẽ tính toán mua lại sau, hai bộ đồ ở nhà này này chữa cháy trước đã.

Nhân viên quản gia đưa đồ qua biết đây là nơi ở nữ minh tinh, trong lòng không khỏi nhiều chuyện, cho rằng Minh Khinh Khinh dẫn người đàn ông nào đó về nhà qua đêm, nhưng trong giới giải trí rất ít sao nam nào có chiều cao như vậy, chẳng lẽ là người ngoài showbiz?

Nhưng chuyện phiếm cuối cùng cũng chỉ là chuyện phiếm, tính chuyên nghiệp của dịch vụ quản gia ở đây vẫn là hàng đầu, tuyệt đối không ra ngoài nói năng lung tung.

Minh Khinh Khinh nhận quần áo, lấy ra một bộ màu xanh đen rồi đi về phía phòng tắm tầng một.

Phòng tắm vẫn không có động tĩnh gì, cô cũng không biết cậu thiếu niên phi nhân đã tắm xong chưa.

Minh Khinh Khinh đứng ngoài cửa, hỏi: “Cậu, cái kia, xong cả chưa?”

Cô không biết nên gọi cậu là gì, cũng không thể gọi là Đản Đản được.

Tiểu Phó trong phòng tắm đang co quắp, cậu không ngờ những đồ vật do con người làm ra lại mỏng manh như vậy, vừa mới vặn nhẹ là đã hỏng. Cậu lúng ta lúng túng tìm cách nối lại ống nước bị gãy, nhưng trong lúc không cẩn thận, nước trong ống nước lại trào ra, phun thẳng vào mặt cậu.

Minh Khinh Khinh ở bên ngoài phòng tắm chỉ nghe thấy tiếng xương khớp kẽo cà kẽo kẹt vang lên. Nếu không phải đã biết bên trong là sinh vật gì, có lẽ dưới ánh đèn buổi tối như vậy, cảnh tượng này thực sự rất kinh dị.

Cô nhịn không được, thẳng thừng mở cửa ra.

Sau đó cô nhìn thấy, trong phòng tắm vô cùng lộn xộn, vòi hoa sen bung xòe, ống nước bị vỡ, khắp nơi đều là nước.

Khoảnh khắc Minh Khinh Khinh mở cửa ra, tiểu zombie vụng về vô cùng sợ hãi, lập tức dịch chuyển đến góc tường, dường như biết mình đã phạm phải lỗi lầm, cậu mặt úp vào tường, đầu rũ xuống, ủ rũ cụp đuôi.

Minh Khinh Khinh: “....”

Cô quên mất, cậu không biết sử dụng các đồ vật trong phòng tắm.

Bất cứ ai nhìn thấy cảnh này chắc chắn mí mắt đều nhảy dựng lên, Minh Khinh Khinh cũng không ngoại lệ, cô quả thực cũng hết sức choáng váng.

Minh Khinh Khinh nói: “Cậu ra ngoài trước đi.”

Tiểu Phó vô cùng áy náy đứng úp mặt vào tường, khuôn mặt trắng tái cũng đỏ bừng lên.

Cậu muốn nói cậu sẽ giúp cô sửa chữa, nhưng lại không có cách nào để biểu đạt. Thế là trầm mặc một hồi lâu, cậu đành phải rũ đầu, từng bước từng bước xiêu vẹo đi ra ngoài.

Cậu thu mình vào một góc tường, giống như một con rô bốt mắc lỗi, chờ đợi sự trừng phạt.

Minh Khinh Khinh thấy cậu như vậy, cơn tức giận cũng bỗng nhiên biến mất. Cô chỉ có thể an ủi bản thân, đây vốn dĩ là sai sót của cô, là cô đã kêu một tiểu zombie chưa từng thấy qua các thiết bị phòng tắm đi vào phòng tắm sử dụng như đúng rồi, giống như việc kêu một con chó đang ướt dầm ướt dề tự đi tắm rửa vậy.

Xem ra việc nuôi dưỡng một phi nhân không hề đơn giản như vậy.

“Bỏ đi, không sao. Ngày mai tôi sẽ kêu người đến sửa.”

Dù sao ống nước cũng không chảy nước ra nữa, chỉ cần xử lý vấn đề ống nước một chút là được.

Đôi mắt xanh xám của Tiểu Phó đầy vẻ buồn bã.

Cậu cảm thấy, nếu mình cứ mang dáng vẻ cứng nhắc này, chắc chắn sẽ không làm được trò trống gì, ngay cả sức lực cũng không thể kiểm soát được.

Thấy cậu thiếu niên giống như chú chó mắc lỗi không biết phải làm thế nào, Minh Khinh Khinh không khỏi mềm lòng.



Cô không nhịn được, nói: “Cậu đi theo tôi lên tầng hai, đổi sang phòng tắm khác, tôi sẽ dạy cậu cách sử dụng.”

Tiểu Phó cuối cùng cũng ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn cô, được yêu chiều mà đâm ra có chút lo sợ.

Minh Khinh Khinh nghĩ thầm trong bụng, cô sợ là tiểu zombie này biết thuật phù thủy, vì cứ dùng đôi mắt ươn ướt đó nhìn cô là cô không chỉ hết tức giận mà trái tim còn tan chảy.

Khi hoàn hồn lại, thì cô, một nữ minh tinh hàng đầu với mức lương mấy mươi vạn trên một giờ đang ngồi xổm trong nhà tắm, giải thích cho một tiểu zombie đầy tò mò về thế giới loài người cách sử dụng bồn tắm và hồ bơi, hơn nữa còn giảng giải rất hăng say, không cảm thấy nhàm chán...

Minh Khinh Khinh: “....”

Chuyện này mà truyền ra bên ngoài, rất có khả năng sẽ lên hot search.

*

Lần này, tuy phòng tắm vẫn liên tục vang lên tiếng kêu cót két, nhưng động tác của Tiểu Phó đã chậm lại.

Qua hai giờ sau, cậu rốt cuộc cũng đã gội đầu và tắm rửa xong.

Cậu lau khô tóc bằng chiếc khăn mà Minh Khinh Khinh đưa cho mình, mái tóc đen ngắn không còn nhỏ nước nữa.

Sau đó, cậu vui vẻ thay bộ quần áo ở nhà mà Minh Khinh Khinh đã mua cho cậu.

Minh Khinh Khinh đang xem TV trên tầng ba, đợi cậu tắm rửa xong cô sẽ sắp xếp phòng cho cậu ở lại.

Béo Béo đang được cô ôm vào lòng, nãy giờ cứ xoay trái xoay phải, định xuống lầu hai điều tra thử.

Từ lần được Tiểu Phó cứu, Béo Béo đã không còn sợ Tiểu Phó như vậy nữa. Đêm nay thấy Tiểu Phó bỗng nhiên được Minh Khinh Khinh đưa về nhà, nó muốn làm rõ xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra—— lẽ nào muốn ở nhờ?

Thay quần áo xong, Tiểu Phó dịch chuyển tức thời đến trước mặt Minh Khinh Khinh, Minh Khinh Khinh sững sờ trong giây lát.

Bộ quần áo ở nhà màu xanh đậm này có một chiếc mũ đằng sau lưng, nhỏ hơn chiếc mũ áo hoodie mà cậu thiếu niên phi nhân mặc lúc trước, nó phồng lên và chất thành từng lớp ở sau đầu, thoạt nhìn cậu có vẻ khá trẻ con.

Quần kaki mặc dù rộng rãi, nhưng vẫn tôn lên đôi chân dài thẳng tắp của cậu thiếu niên.

Mái tóc đen nhánh của cậu sau khi gội đầu hệt như được ngâm dưới lớp biển sâu, đôi mắt màu xanh xám cũng trở nên sẫm màu hơn, giống hệt như màu xanh của đại dương mênh mông.

Da mặt tái nhợt vẫn trắng bệch đến trong suốt, nhìn tổng thể khá giống một chàng yêu tinh cao ráo đẹp trai.

Béo Béo được cô ôm trong lòng cũng sửng sốt không kém.

Tại sao Minh Khinh Khinh cho tên này ở tạm, còn cho hắn mượn phòng tắm để tắm nữa?

Nó ngửi được một chút dự cảm bất thường, ánh mắt nhìn Tiểu Phó cũng trở nên sắc bén hơn.

Tiểu Phó nhấc cánh tay cứng nhắc của mình lên, kẽo cà kẽo kẹt gãi đầu, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, nghiêm túc nhìn Minh Khinh Khinh, cố gắng không tránh né tầm mắt của cô.

Cậu cảm thấy, có phải mình hiện tại nhìn hơi giống người Trái đất, nên không còn khiến người khác sợ hãi như trước nữa?

Nhưng Minh Khinh Khinh chỉ liếc nhìn cậu hai lần, sau đó liền thu hồi tầm mắt.

Ánh mắt cô nhìn cậu không hề giống nhìn một con người.

Mà giống như đang nhìn một chú chó nhỏ vừa thay sang bộ quần áo mới, tuy cũng cảm thấy mới mẻ đó, nhưng không có quá nhiều cảm tưởng.

Tiểu Phó dù chậm tiêu nhưng cũng có thể cảm nhận được sự khác biệt tinh tế giữa hai ánh nhìn này.

Không hiểu vì sao, sự thẹn thùng của cậu cũng biến mất, thay vào đó là nỗi chán nản khó tả.

“Ngồi đi.” Minh Khinh Khinh bước tới bàn ăn.

Trước đây Tiểu Phó cũng được Minh Khinh Khinh mời ngồi, nhưng Tiểu Phó không dám chạm vào sô pha của cô, vì sợ mình sẽ làm bẩn nó.

Nhưng bây giờ cậu đã thay sang quần áo sạch sẽ, nên có lẽ sẽ không làm bẩn được.

Tiểu Phó chần chừ đôi lát, sau đó dịch chuyển đến phía đối diện Minh Khinh Khinh, cố gắng ngồi ngay ngắn lên ghế.

Minh Khinh Khinh cầm tờ giấy mà trong hai tiếng vừa rồi cô đã viết và đóng mộc ra, đặt trước mặt cậu.

Tiểu Phó cụp mắt xuống, đọc từng chữ từng chữ một, rồi nhanh chóng hiểu ra, đây là ‘Hợp đồng thu nhận và giúp đỡ’ mà lúc nãy Minh Khinh Khinh đã đề cập.

Rất dài, rất dài.

Có rất nhiều chữ Tiểu Phó không biết.

“Điều 5: Không được để người khác phát hiện cậu đang sống ở đây.”

“Điều 88: Không được tùy tiện hù dọa Minh Khinh Khinh.”

.....

“Điều 123: Trong nhà có thể đến bất cứ nơi nào, nhưng không được vào phòng của Minh Khinh Khinh.”



Tiểu Phó chẳng mấy chốc đã đọc xong, không chút suy nghĩ mà cắn ngón tay, rồi thẳng thừng ấn vào cuối trang.

Minh Khinh Khinh đang định lấy mực đỏ đóng dấu ra: “.....”

Tiểu Phó nhướng mi, hào hứng nhìn Minh Khinh Khinh chớp chớp mắt, không phải trên TV đều làm giống vậy sao?

Minh Khinh Khinh:...... có phải tiểu zombie này lén lút xem phim nhiều quá rồi không?

“Hợp đồng thu nhận và giúp đỡ” cứ thế đã được ký kết, trong lòng Minh Khinh Khinh cũng yên tâm hơn.

Mặc dù vẫn còn nhiều vấn đề khẩn cấp cần giải quyết, nhưng đêm nay tốt xấu gì cũng đã thành công bước đầu tiên là biết tắm rửa.

“Phải rồi, cậu có đói bụng không?”

Minh Khinh Khinh sực nhớ tới chuyện này, ở trong phòng bao khách sạn cô đã có ăn chút ít, nhưng có lẽ Tiểu Phó vẫn chưa có gì lót bụng.

Cô vừa mới dứt lời, từ bụng của tiểu zombie đang ngồi đối diện bàn ăn vang lên tiếng sôi ùng ục.

“....” Khuôn mặt của Tiểu Phó lập tức đỏ bừng, cậu che bụng, nhìn quanh nhìn quất, định giả vờ như không phải bụng mình đang kêu.

Minh Khinh Khinh không nhịn được cười.

Cô không biết sinh vật như tiểu zombie bình thường lấy thức ăn gì làm chủ đạo, giờ muốn hỏi cũng không lấy được câu trả lời. Nhưng trước đây cậu đã ăn hết thịt và bông cải xanh mà cô đã chuẩn bị cho Đản Đản.

Lúc này đã hơn mười một giờ đêm, Minh Khinh Khinh lăn lộn cả buổi tối cũng có chút mệt mỏi. Cô bước tới mở tủ lạnh ra, tầm mắt quét qua miếng thịt trên tủ đông, nhưng chần chừ mãi vẫn không lấy ra.

Bây giờ mà bắt đầu nấu thịt cho cậu, chắc chắn phải hơn mười hai giờ cô mới được đi ngủ.

Thế là, để tiện lợi cho đôi bên, Minh Khinh Khinh quyết định nhanh gọn, từ trên tủ giữ tươi lấy ra vài củ cà rốt.

“Cậu có thể ăn sống đúng không?” Minh Khinh Khinh quay đầu lại hỏi.

Trước đây chính cậu là người đã lấy trộm cà rốt và cần tây trong tủ lạnh.

Tiểu Phó hiển nhiên cũng nhớ đến việc này, sắc mặt tái nhợt của cậu nhất thời hiện lên vẻ thẹn thùng.

Cậu khẽ khàng gật đầu với Minh Khinh Khinh.

Người của hành tinh Claflin cái gì cũng có thể ăn, so với con người Trái đất yếu ớt, người của hành tinh Claflin có một dạ dày kim cương không bao giờ hỏng.

Béo Béo chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra giữa hai người, nằm trên sô pha thấy Minh Khinh Khinh mở tủ lạnh ra, nó lập tức nhảy xuống, meo meo đầy ghen tị, nhảy tới nhảy lui quanh hai chân của Minh Khinh Khinh, vô cớ đòi ăn.

Minh Khinh Khinh đành phải rửa sạch cà rốt, bỏ vào cái đĩa rồi đặt lên bàn ăn trước mặt Tiểu Phó, sau đó đi lấy đồ đông khô ra cho mèo ăn.

Tiểu Phó ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, nhìn theo Minh Khinh Khinh.

Cả tối nay cậu vẫn đang chìm đắm trong ảo mộng của niềm hạnh phúc đến quá đột ngột.

Cậu được Minh Khinh Khinh dẫn về nhà, có chỗ ở ấm áp sạch sẽ, được cô đưa đi tắm rửa, cho cậu đồ ăn, còn nói chuyện với cậu rất nhiều.

Mọi thứ đều có chút không chân thật.

Thật lòng mà nói Tiểu Phó cũng có phần e ngại, không biết nên trả ơn Minh Khinh Khinh như thế nào.

Cậu theo bản năng muốn khẩy một miếng vàng từ vỏ trứng xuống, nhưng lại sợ ở trước mặt cô mà đột nhiên biến thành quả trứng sẽ làm cô sợ hãi. Hơn nữa, hình như thứ mà Minh Khinh Khinh không hề thiếu nhất chính là vàng.

Anh cúi đầu nhìn Minh Khinh Khinh đang ngồi xổm trên sàn nhà cho mèo ăn. Sau khi cho Béo Béo ăn đông khô xong, Minh Khinh Khinh còn trìu mến sờ đầu nó.

Trong mắt Tiểu Phó thoáng qua một tia ước ao mà chính cậu cũng không nhận ra.

Cậu thiết nghĩ, có lẽ Minh Khinh Khinh cũng đang nuôi mình như một con vật cưng.

Cậu chưa bao giờ nuôi thú cưng trên hành tinh Claflin. Hơn nữa, với tư cách là người thừa kế, trước khi vỡ vỏ, bên cạnh cậu lúc nào cũng có đội cận vệ trước sau bảo vệ, càng chưa từng trải qua cảm giác trở thành thú cưng. Vì vậy, với thân phận là thú cưng thứ hai trong nhà, cậu không biết nên làm thế nào để Minh Khinh Khinh được vui vẻ.

Ở trong ngôi nhà này mà không đem lại giá trị gì, chỉ biết làm ra mấy chuyện như bẻ gãy ống nước, Tiểu Phó tự hỏi liệu mình có sớm bị đuổi đi hay không.

...

Cho Béo Béo ăn xong, Minh Khinh Khinh lại nựng đầu nó hai cái, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tiểu Phó đang dùng ngón tay cứng ngắc cầm củ cà rốt, vừa nghiêm túc gặm cà rốt, vừa dùng đôi mắt màu xanh xám trong suốt nhìn mình, giống như đang suy tư gì đó.

Minh Khinh Khinh:?

Minh Khinh Khinh ngồi vào bàn ăn, tưởng cậu có chuyện gì đó muốn hỏi, bèn mở miệng trước: “Sao vậy?”

Đôi mắt xanh xám của Tiểu Phó nhìn tay cô.

Minh Khinh Khinh vô thức mở tay ra, nói: “Cậu cũng muốn ăn đồ đông khô à? Nhưng hết rồi.”

Tiểu Phó không nói gì.



Minh Khinh Khinh thầm trêu anh trong lòng, tiểu zombie đúng là cái gì cũng muốn ăn, chẳng lẽ là ma đói sao?

Cô thỏa hiệp: “Để tôi đi lấy, nhưng cậu có chắc là mình ăn được không....”

Nhưng chưa kịp nói xong, Tiểu Phó bỗng nhiên cúi đầu.

Cổ cậu phát ra tiếng ‘kít kít kít’.

Sau đó khó nhọc nhích đầu đến gần Minh Khinh Khinh như Béo Béo.

Minh Khinh Khinh nhìn đầu cậu, hơi ngẩn ra.

Mái tóc đen nhánh của cậu vẫn còn ẩm ướt, vì không biết dùng máy sấy tóc, cũng sợ mình dùng lực mạnh quá sẽ làm hỏng máy sấy tóc của Minh Khinh Khinh, nên cậu chỉ dùng khăn lông lau sơ qua.

Vừa nãy lúc cậu xuất hiện, Minh Khinh Khinh cũng để ý đến điều này, nhưng cô cảm thấy cậu thiếu niên phi nhân đội nắng đội mưa cả ngày mà không hề bị ốm, ướt chút xíu này chắc không nhằm nhò gì, đợi lát nữa khô là được.

...

Minh Khinh Khinh phớt lờ ý tứ của Tiểu Phó.

Tiểu Phó ngẩng đầu lên, dè dặt liếc nhìn cô, sau một hồi do dự suy nghĩ, cậu cẩn thận dùng đầu cọ cọ vào tay cô.

Minh Khinh Khinh:???

Minh Khinh Khinh lúc này mới đột nhiên có phản ứng.

Cậu tưởng mỗi lần cho thú cưng ăn xong cô đều phải xoa đầu sao?

Minh Khinh Khinh hơi bối rối, vô thức vò đầu Tiểu Phó vài cái.

Bàn tay mềm mại rơi xuống đầu cậu.

Nhịp tim của Tiểu Phó lại tăng nhanh.

Cậu lại kẽo cà kẽo kẹt ngẩng đầu lên lại, trên khuôn mặt tái nhợt không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ.

Minh Khinh Khinh: “....”

Chẳng biết vì sao, nơi mềm mại nhất trong lòng Minh Khinh Khinh như một tấm bia, nháy mắt bị bắn một phát vô cùng chuẩn xác.

Cảm giác này giống hệt như được một chú chó không nơi nương tựa, dè dặt lấy lòng một cách vụng về.

Nhìn nụ cười của Tiểu Phó, trái tim cô cũng muốn tan chảy theo, nháy mắt hóa thành một vũng nước.

Minh Khinh Khinh nhìn chằm chằm Tiểu Phó một hồi, rồi đột nhiên nắm chặt tay và đứng dậy, chiếc ghế sau lưng của cô phát ra tiếng ‘roẹt xoẹt’.

Tiểu Phó bị cô làm cho sửng sốt, hai tay ôm củ cà rốt nhìn cô trân trân.

“Cậu ăn đi. Tôi đi nấu thêm thịt cho cậu. Muốn ăn gì thì ăn cái đó, nhà tôi không thiếu gì cả.” Minh Khinh Khinh dứt khoát nói: “Lát nữa tôi sẽ sấy tóc cho cậu, sấy khô rồi mới đi ngủ, không được để bệnh.”

Nếu đã muốn nuôi, phải nuôi cho nghiêm túc! Vừa rồi cô ôm tâm tư qua loa có lệ là thế nào?

Nữ diễn viên nổi tiếng Minh Khinh Khinh không bao giờ ngờ được, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà cô đã thấu hiểu được hết bản chất của con người, thật là vi diệu...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.