Chương trước
Chương sau
Những ngày này đang là thời điểm quay phim mấu chốt, nhưng Minh Khinh Khinh đã xin phép tổ đạo diễn hoãn lại một vài cảnh quay đêm, trong vài ngày tới cô có thể về nhà trước chạng vạng.

Xe mới dừng lại trên bãi cỏ, một người đàn ông trẻ tuổi điển trai liền xuất hiện trước mắt. Tài xế Tiểu Trình hoàn toàn không nhìn rõ là anh từ đâu tới, không khỏi giật mình, suýt chút nữa đã đạp phanh.

Tiểu Trình vừa miễn cưỡng trấn tĩnh lại bản thân, lại thấy người đàn ông cao lớn quen cửa quen nẻo kéo cửa xe ra. Đây là lần đầu tiên Tiểu Trình nhìn thấy Phó Tuyết Thâm, nhưng cậu ấy cứ cảm thấy có vài phần quen mắt, cẩn thận nghĩ lại, đây chẳng phải là người đàn ông dạo trước từng xuất hiện ở đoàn làm phim khiến người khác kinh hồng nhất miết* sao?

(Kinh hồng nhất miết: chỉ sự xuất hiện thoáng qua nhưng để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác _ nguồn: Baidu.)

Lâu lắm rồi Minh Khinh Khinh đi làm về mới được nhìn thấy Tiểu Phó, cảm giác thân quen và an tâm phút chốc trào dâng, khiến cho những mệt mỏi của một ngày dài đóng phim dường như cũng tan biến đi hết.

Trong giờ nghĩ giải lao buổi trưa, Minh Khinh Khinh đã mơ một giấc mơ. Cô mơ thấy sau khi kết thúc công việc, chập tối trở về nhà tiểu zombie lại biến mất, căn biệt thự đối diện cũng không còn ai. Hơn nữa, lần này tiểu zombie biến mất không chỉ hai tháng, mà là mãi mãi. Anh trở về Claflin, tìm được người định mệnh của mình và thừa kế ngai vị.

Là một giấc mơ mang màu sắc hoang đường. Như một mớ hỗn độn. Nhưng sau khi tỉnh lại, Minh Khinh Khinh vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác mất mát trong giấc mơ đó.

Lồng ngực cô như bị thiếu đi một mảnh lớn.

Giờ phút này được đôi mắt xanh thẳm như vũ trụ bao la của Tiểu Phó đón chào, Minh Khinh Khinh hơi ngẩn người ra một lúc, nói: “Anh không đi?”

Phó Tuyết Thâm không chút nghĩ ngợi đáp: “Em ở đây anh có thể đi đâu được chứ?”

Minh Khinh Khinh mở to hai mắt.

Phó Tuyết Thâm nhủ thầm trong bụng, toang rồi, không thể để Minh Khinh Khinh biết anh căn bản không hề có ý định trở về Claflin, càng không thể để cô biết anh giận lẫy chuyển nhà gì đó chẳng qua chỉ để thử lòng cô.

Trong nháy mắt, anh lập tức chuyển sang trạng thái của Tiểu Phó, cụp đôi mắt xanh vô tội nhìn Minh Khinh Khinh, có chút nỉ non nói: “Chẳng lẽ em lại hối hận, muốn kêu anh cút ra khỏi nhà em?”

“Không.” Minh Khinh Khinh hoảng hồn. Từ ‘cút’ này có phần quá nghiêm trọng, cô nhất thời căng thẳng, vội vàng nói: “Em không có ý đó, em chỉ là sợ anh lại bỏ đi thôi.”

Lông mi đen nhánh của Phó Tuyết Thâm che đi đôi mắt xanh xinh đẹp, dáng vẻ vẫn tỏ ra buồn bã: “Anh thật sự nhìn không ra đấy.”

Minh Khinh Khinh cảm thấy bản thân không quá giỏi dỗ dành người khác. Trước kia khi Tiểu Phó còn trong trạng thái tiểu zombie, mỗi lần anh không vui cô liền xoa đầu anh để trấn an, nhưng hiện tại Tiểu Phó đã trở thành Phó Tuyết Thâm, một người đàn ông trưởng thành, cô lại làm giống như trước kia thì có vẻ rất kỳ cục.

Cô dỗ ngọt anh: “Em gọi đồ ăn ngoài đền bù cho anh nhé?”’

Mắt Phó Tuyết Thâm sáng rực lên, lập tức xắn tay áo: “Em đi làm cả ngày mệt rồi, nên ăn chút gì đó cho bổ dưỡng. Hay là để anh nấu cho em ăn?”

Minh Khinh Khinh khéo léo từ chối: “Vẫn là thôi đi.”

Lúc này Tiểu Phó đã không còn là một tiểu zombie ngờ nghệch, tất nhiên EQ cũng trực tuyến, nhạy bén nhận ra điều gì đó không đúng. Anh nói với giọng khẳng định: “Xem ra anh nấu rất khó ăn.”

Minh Khinh Khinh trái lương tâm khen ngợi: “Kỳ thực cũng tạm ổn, phong cách rất khác người.”

Tiểu Phó: “Không cho nói dối.”

“....” Minh Khinh Khinh đành nói đúng sự thật: “Thật sự là dở đến mức cho chó cũng không thèm ăn.”



Tiểu Phó: “.....” Anh một hai phải tự mình rước lấy nỗi nhục nhã này làm gì cơ chứ.

Phó Tuyết Thâm sâu sắc tự trấn an bản thân: “Xem ra sau này anh phải đến thư viện học thuộc một ít sách dạy nấu ăn rồi luyện tập từ từ mới được, tương lai còn dài”.

Thật ra đây vốn là một câu nói rất đơn giản. Nếu là tiểu zombie của trước đây nói ra, phản ứng đầu tiên của Minh Khinh Khinh chắc chắn sẽ kinh ngạc, cảm thán rằng anh đã học được cách sử dụng thành ngữ.

Nhưng nụ hôn ở rạp chiếu phim kia giống như một vạch ngăn cách, lập nên một cột mốc lịch sử không thể xóa nhòa trên dòng thời gian của hai người.

Từ đó trở đi, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi ý vị.

Lúc Minh Khinh Khinh nhìn vào đôi môi của anh, cô sẽ nhớ ngay đến nụ hôn kia; lúc Minh Khinh Khinh nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của anh, cũng sẽ nhớ ngay đến đôi mắt đỏ hoe dưới ánh đèn mờ hôm đó. Và mỗi khi hình ảnh ngày hôm đó bất giác lóe lên trong đầu, nội tâm Minh Khinh Khinh rõ ràng đều có chút bối rối....

Lúc này đây, vì câu nói này của anh mà trong lòng cô không khỏi tự hỏi, nếu anh không rời khỏi Trái đất, vậy thì ‘tương lai’ của bọn họ sẽ như thế nào đây?

Dường như điều này không hề khiến cô kháng cự, thậm chí sâu trong lòng cô còn vài phần khao khát.

“Làm sao vậy?” Tiểu Phó phát hiện Minh Khinh Khinh có chút xuất thần.

“Không có gì.” Minh Khinh Khinh hoàn hồn, làm một động tác nuốt nước bọt để che giấu suy nghĩ miên man trong đầu.

“Đi thôi, vào nhà ăn cơm.” Cô vô cùng tự nhiên kéo tay Tiểu Phó bước vào trong nhà.

Phó Tuyết Thâm nhìn bàn tay bị Minh Khinh Khinh vô thức nắm lấy, thoáng chốc nghệt ra.

Tiểu Trình đứng cách đó không xa nhìn hai người tự nhiên nắm tay nhau cũng không khỏi choáng váng, chuyện này, lẽ nào trò đùa trong đoàn làm phim là thật sao? Nói Minh Khinh Khinh mỗi ngày đều tranh thủ kết thúc công việc về nhà sớm là vì kim ốc tàng kiều?

Minh Khinh Khinh hồi lâu không nghe thấy tiếng động cơ xe khởi động, quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Trình thì phát hiện cậu ấy đang mắt tròn mắt dẹt nhìn mình, cô lập tức ý thức được điểm bất ổn, chỗ này đang là bên ngoài mà cô lại vô ý nắm tay Tiểu Phó.

Cô hoảng hồn, theo phản xạ nhanh chóng buông tay Phó Tuyết Thâm ra.

Lòng bàn tay của Phó Tuyết Thâm trống rỗng: “....”

Phó Tuyết Thâm nhàn nhạt nhìn cô: “Tay của con người các em muốn nắm thì nắm, muốn buông thì buông như vậy sao?”

Dưới cái nhìn chăm chăm của Phó Tuyết Thâm, Minh Khinh Khinh do dự đưa tay ra, một lần nữa nắm chặt lấy tay anh.

Phó Tuyết Thâm giả bộ lạnh lùng kiêu ngạo: “Lại muốn làm gì nữa đây?”

Minh Khinh Khinh: “.... Dù sao nắm cũng đã nắm rồi, cậu ấy cũng đã nhìn thấy, giờ có buông tay cũng không còn kịp nữa.”

Phó Tuyết Thâm: “Thế nên, cũng giống như thịt heo miễn phí mà không ăn thì mất quyền lợi, chi bằng nắm thêm một lát?”

Minh Khinh Khinh bị câu nói ví von của anh làm cho đầu đầy gạch đen, nhưng lời thô nhưng lý không thô, cô ậm ờ đáp lại một tiếng.

Tiểu Phó chỉ ‘hừ’ một tiếng thay cho việc bày tỏ ý kiến, nhưng khóe miệng lại không tự chủ nhếch lên.

*

Tuy rằng nói như vậy, nhưng một khi Minh Khinh Khinh ý thức được bàn tay với những khớp xương rõ ràng mà cô đang nắm lấy không còn là một phi nhân tiểu zombie non nớt ngây thơ, mà đã là bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, thân thể của cô vẫn không khỏi có chút cứng nhắc.

Cô cứ như vậy cứng nhắc nắm lấy bàn tay Tiểu Phó bước vào biệt thự.

Vừa bước vào cửa, Minh Khinh Khinh đã nhìn thấy một đôi giày cao gót của phụ nữ trên hành lang.

“Trong nhà có khách sao?” Minh Khinh Khinh hỏi.

Vừa dứt lời, một người phụ nữ với thân hình cao gầy từ phòng khách bước ra. Người phụ nữ này tóc vàng mắt xanh, nước da trắng bệch không khác gì tiểu zombie, chỉ có điều đôi mắt xanh của cô ta là một màu xanh xám khói bụi, không được trong trẻo như Phó Tuyết Thâm.

Ngũ quan của cô ta có thể nói là không chê vào đâu được, chẳng qua là mắt thẩm mỹ không được tốt, có thể thấy bộ đồ hiệu trên người cô ta chỉ mới được mua trong ngày hôm nay từ một cửa hàng sang trọng, thế nhưng cách mix and match lại chẳng ra làm sao.

Vóc người của cô ta rất cao, gần như bằng với chiều cao phổ thông của nam giới trên Trái đất, giữa bắp đùi còn quấn một con dao găm, điểm này khiến cho cô ta thêm vài phần hung hăng vênh váo.

Phó Tuyết Thâm giới thiệu với cô: “Khinh Khinh, đây là Marites.”

“Marites.” Phó Tuyết Thâm quay sang nhìn hoàng tỷ của mình, ánh mắt mang theo sự cảnh cáo: “Tỷ về được rồi đấy.”

“Gấp gì chứ, còn chưa chào hỏi người trong lòng của đệ nữa mà.” Marites vênh váo khoanh tay, liếc mắt đánh giá Minh Khinh Khinh từ đầu đến chân.



Minh Khinh Khinh bị ánh mắt này làm cho cực kỳ không thoải mái, lông mày khẽ nhíu lại.

Tầm mắt của Marites dừng lại trên gương mặt của Minh Khinh Khinh, lúc này Minh Khinh Khinh đã tẩy trang, trên mặt sạch sẽ bóng loáng.

“Cô là đại minh tinh nổi tiếng Minh Khinh Khinh?” Giọng điệu của Marites đầy ẩn ý, mang theo vài phần quái gở: “Phải thừa nhận là các ngôi sao nữ trên Trái đất quả thực rất xinh đẹp, nhưng nếu bàn về năng lực sức mạnh thì hoàn toàn thua kém phụ nữ Claflin chúng tôi.”

Ấn đường Phó Tuyết Thâm khẽ nhíu lại, anh biết tổng Marites miệng chó không khạc được ngà voi, gặp ai cũng muốn khiêu khích.

“Marites, nhớ kỹ thỏa thuận của chúng ta.” Phó Tuyết Thâm trừng mắt liếc nhìn hoàng tỷ, sau đó quay đầu nói với Minh Khinh Khinh: “Em lên trước đi, anh tiễn cô ấy ra ngoài.”

Minh Khinh Khinh không nói một lời, cởi áo khoác ngoài ra, Phó Tuyết Thâm tiện tay nhận lấy rồi treo lên giá áo bên cạnh huyền quan.

Marites đứng khoanh tay nhìn cảnh này mà cảm thấy vô cùng bất mãn.

Bất kể quan hệ của Minh Khinh Khinh với lão Cửu thế nào thì lão Cửu cũng là người thừa kế mà nội bộ đã quyết định, vị hoàng trừ cao quý của hoàng tộc bọn họ làm sao có thể để một vị giống cái Trái đất sai khiến hết cái này đến cái khác được? Ban ngày lão Cửu còn tắm rửa cho một con chó nữa chứ?

Làm ơn đi, chẳng thà kêu lão Cửu tắm rửa cho vị giống cái Trái đất này Marites còn cảm thấy bình thường hơn một chút. Tuy rằng trong mắt người hành tinh Claflin, người Trái đất là sinh vật cấp thấp, nhưng xét cho cùng vẫn có tư cách nuôi vật cưng, thế nhưng chó trên Trái đất——? Nó rõ ràng là sinh vật thấp nhất trong chuỗi thức ăn cơ mà?

“Xin hỏi, cô không có tay sao?” Marites nhịn không được hỏi một câu.

“Ai cần cô lo.” Minh Khinh Khinh liếc nhìn cô ta.

Đối diện biệt thự, đám người hạm trưởng đang xem náo nhiệt kinh ngạc muốn rớt cằm, bởi vì ấn tượng mà trước đây Minh Khinh Khinh để lại cho bọn họ đều vô cùng lễ phép, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thấy Minh Khinh Khinh phẫn nộ với người khác như vậy.

Phó Tuyết Thâm cũng có chút sửng sốt, sau đó nhanh chóng lách người lên phía trước bảo vệ Minh Khinh Khinh, chau mày nói với Marites: “Ta tự nguyện.”

Marites không đánh lại thần lực cường đại của lão Cửu, thế nên chỉ có thể trừng mắt lườm nguýt Minh Khinh Khinh.

Minh Khinh Khinh nhìn người phụ nữ ngoài hành tinh không biết từ đâu đến, liếc mắt thấy tư thế đứng giữa cô ta và Tiểu Phó khá gần nhau, lại phát hiện ngữ khí của cô ta và Tiểu Phó rất quen thuộc, trong lòng Minh Khinh Khinh bỗng nhiên thấy khó chịu.

Người phụ nữ này rốt cuộc là ai, là thanh mai trúc mã với Tiểu Phó ư? Sao trước kia cô chưa từng nghe thấy Tiểu Phó nhắc đến?

Còn nữa, thỏa thuận? Thỏa thuận gì?

“Một giống cái Trái đất bé nhỏ, đừng ỷ có lão Cửu bảo vệ cô là quay sang hống hách với tôi.”

Vẻ mặt của Minh Khinh Khinh không hề thay đổi: “Vì cô là khách của Tiểu Phó nên tôi mới tôn trọng cô, nhưng nếu cô vẫn không khách khí như vậy thì mời cô ra khỏi nhà tôi ngay.”

“Khách? Khách gì cơ?” Marites đảo đảo tròng mắt, bỗng nhiên bổ nhào vào người Phó Tuyết Thâm như một chú chim nhỏ nép vào người hoàng đệ của mình: “Xem ra cô hiểu lầm rồi. Tôi là người yêu cũ của lão Cửu, lần này đến Trái đất là vì muốn mang cậu ấy về.”

Phó Tuyết Thâm như bị sét đánh ngang tai.

Một Marites luôn luôn thô lỗ cục cằn đột nhiên õng ẹo làm nũng, hiệu ứng chẳng khác gì một King Kong Barbie nằm bò trên ngực anh.

Tiểu Phó đâu hề ngờ được. Đây là lần đầu tiên anh gặp phải một người một trăm lẻ ba tháng tuổi mà nham hiểm tới mức ớn lạnh như vậy.

Anh ngay lập tức kéo Minh Khinh Khinh cùng dịch chuyển cách xa Marites.

Marites còn đuổi theo phía sau, dùng tiếng phổ thông hét lên: “Người yêu cũ đó nha, người Trái đất các cô chắc hẳn phải biết người yêu cũ nghĩa là gì chứ hả? Chúng tôi còn cùng nhau chơi đùa trên giường nữa đấy.”

Sắc mặt Tiểu Phó hoàn toàn đen lại, không rãnh bận tâm đến gia huấn của Claflin là không được động thủ với người thân, lập tức dịch chuyển đến cửa huyền quan, bịt miệng Marites đáng chết kia lại rồi đưa cô ta về biệt thự đối diện.

Dặn dò Tinh Ba trông chừng cô ta, không được để cô ta làm xằng làm bậy xong xuôi, Phó Tuyết Thâm vô cùng lo lắng quay lại nhà Minh Khinh Khinh.

“Em đừng nghe lời cô ấy nói, cô ấy là Nhị hoàng tỷ của anh.” Phó Tuyết Thâm vội vàng giải thích.

Minh Khinh Khinh đang đứng trước cái thớt gỗ trong phòng bếp, cũng không biết đã đặt đồ ăn ngoài chưa, chỉ thấy sườn mặt của cô không chút biểu cảm, tay đang mài dao.

“Chơi đùa trên giường?” Minh Khinh Khinh nghiêng đầu liếc Tiểu Phó một cái. Cũng không biết có phải là ảo giác của Phó Tuyết Thâm hay không, mà khi cô tình cờ nhấc con dao lên, con dao làm bếp đã được đá mài dao mài đến sáng bóng.

Phó Tuyết Thâm lật đật giải thích: “Cô ấy đang nói xằng nói xiên thôi. Đúng thực là bọn anh từng có đánh nhau trên giường, nhưng đó đã là chuyện trước khi anh ba tuổi, lúc đó anh vẫn còn là một quả trứng. Cô ấy thường nhân lúc anh đang ngủ trong ổ đẻ lén tập kích anh.”

Minh Khinh Khinh có vẻ không tin tưởng lắm: “Rồi thỏa thuận là cái gì?”

Phó Tuyết Thâm không ngờ chỉ một câu thuận miệng của mình mà Minh Khinh Khinh lại để vào tai. Trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một suy đoán khiến anh như tro tàn lại cháy, nhưng vẫn chưa dám chắc chắn. Anh từng bước tới gần Minh Khinh Khinh, giải thích: “Chỉ là ban ngày cô ấy từ Claflin xa xôi đến, nên bọn anh nói một số công việc quốc gia thôi.”

Anh không thể nói cho Minh Khinh Khinh biết rằng, vì để bảo đảm sự an toàn của cô mà anh đã tháo đi một lớp vỏ ngoài quý giá nhất hoàng tộc Claflin.



Vì vẫn đang trong thời kỳ hồi phục nên anh đã bị Marites phát hiện, để ngăn không cho Marites trở về nói lại với phụ vương, anh đã hứa sẽ làm một điều gì đó cho Marites sau khi anh quay về.

Ngoài ra, thỏa thuận này cũng bao gồm việc cảnh cáo Marites không được làm tổn thương cô.

Minh Khinh Khinh càng không tin, cười lạnh nói: “Vậy anh nói muốn tiễn cô ta là sao?”

Cô dùng khẩu khí vừa rồi của Tiểu Phó lặp lại lời anh nói: “Em lên trước đi, anh tiễn cô ấy ra ngoài.”

Tiểu Phó với tư cách là một vị vương tử điện hạ tuy rằng rất có phong độ thân sĩ, nhưng trước nay Minh Khinh Khinh chưa từng thấy anh chủ động tiễn ai về. Minh Khinh Khinh chẳng hiểu sao trong lòng lại chua lét như thể vừa đập đổ cả trăm bình dấm.

“Bởi vì cô ấy là hoàng tỷ của anh, nên anh chỉ tùy tiện đưa cô ấy về thôi.” Phó Tuyết Thâm bất đắc dĩ nói.

Vấn đề cứ thế lại vòng về điểm ban đầu. Nếu người phụ nữ vừa rồi thực sự là hoàng tỷ của Tiểu Phó, vậy thì cái gì mà người yêu cũ đó chẳng qua chỉ nói ra để chọc tức cô, chuyện Tiểu Phó muốn đưa cô ta về cũng rất là bình thường.

Nhưng Minh Khinh Khinh vẫn chưa hết giận, chút tức giận còn sót lại không có chỗ nào để phát tiết, cô dùng con dao làm bếp chặt chân gà trên thớt rồi lẩm bẩm: “Được rồi, hoàng tỷ của anh cũng xinh đẹp phết đấy.”

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Marites quả thực là một vị công chúa ngoài hành tinh trắng trẻo xinh đẹp.

Minh Khinh Khinh cao gần một mét bảy, chiều cao khá vượt trội so với các nữ minh tinh, nhưng đứng trước người ngoài hành tinh thiên phú dị thường này vẫn thấp hơn một đoạn.

Cũng may là ngũ quan của cô sắc sảo hơn nhiều so với Marites thô kệch, sơ sơ thì vẫn ăn đứt cô ta.

Đôi mắt xanh lam của Tiểu Phó nghiêm túc nhìn Minh Khinh Khinh: “Anh cảm thấy, Khinh là người xinh đẹp nhất vũ trụ.”

“....Gạt người thì có.” Minh Khinh Khinh nhịn không được trừng mắt liếc anh.

Chỉ là....những lời này nếu người khác nói ra thì có vẻ khá miễn cưỡng và sến súa, nhừng từ miệng của Phó Tuyết Thâm thốt ra thì chẳng hiểu sao lại vô cùng chân thành.

Lúc anh dùng đôi mắt xanh lam như đựng cả một bầu trời đầy sao nhìn cô, lời nói nghiêm túc, từng chữ từng âm tiết như phát ra từ trong mạch máu và tế bào của anh, cả tiếng đập thình thịch trong tim anh nữa.

Thời gian và không gian đều vì anh mà bất động.

Tuyệt nhiên không có sự giả tạo nào.

Minh Khinh Khinh vẫn trừng mắt nhìn anh, nhưng thực sự đã hết giận.

“Nhưng trên hành tinh của anh chắc là có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp lắm phải không? Nghe hoàng tỷ của anh nói thì hình như mỹ nữ chỗ nào cũng có nhỉ?”

Minh Khinh Khinh vờ như không chút để ý, chỉ là thuận miệng tán gẫu, nói với Tiểu Phó: “Lỡ như, người định mệnh của anh là một người đẹp hơn thì sao?”

Tiểu Phó không nói lời nào mà bước tới trước mặt Minh Khinh Khinh.

Minh Khinh Khinh chẳng hiểu sao lại có chút chột dạ: “Gì đấy?”

Tiểu Phó mặt đỏ tới mang tai, rũ mi nhìn xuống sàn nhà, cầm lấy con dao trong tay Minh Khinh Khinh rồi nhẹ nhàng đặt sang một bên, trầm giọng hỏi với vẻ không mấy chắc chắn: “Khinh, có phải, em đang ghen không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.