Thương Chi đem phần cơm dành cho mèo kia để lại, bày đồ ăn còn lại lên bàn.
"Hồ đại thúc, ăn cơm thôi!"
Hồ đại thúc đã sớm kiềm chế không nổi, nghe thấy thanh âm của nàng liền dùng tốc độ ánh sáng chạy tới, mái tóc vốn thập phần chỉnh tề cũng trở nên lộn xộn. Thương Chi trợn mắt há hốc mồm, đây là tốc độ của thú nhân sao?
"Thương Chi a, cháu mua loại chất dinh dưỡng này ở đâu vậy? Nó có rất mùi thơm"
Thương Chi: "Không, cháu không thích uống chất dinh dưỡng. "
Hồ đại thúc đi theo nàng vào phòng, không quá tin lời nàng nói, dù sao lập tức có thể nhìn thấy.
Chúa ơi! Cái gì đang ở trên bàn vậy? Đó có phải là thức ăn không?
Hồ đại thúc ngồi xuống ghế, hưởng thụ nhắm mắt lại, thịt xào tươi ngon, tôm hùm thơm, còn có cả mùi nấm hoà quyện lại với nhau thành một mùi hương khiến người ta vừa ngửi liền nghiện.
Sắc vị đều đầy đủ, Hồ đại thúc cầm lấy đũa gắp một miếng thịt tôm hùm, vừa trơn vừa mềm, nhưng lại có độ dẻo dai nhất định, ông cũng ăn qua tôm hùm, luôn có một mùi tanh không bỏ được, bởi vậy ông cũng không quá thích ăn tôm humg.
Nhưng đĩa tôm hùm này, không có một chút mùi tanh, ngược lại có thêm một mùi cay, hoàn mỹ đem mùi tanh che dấu, còn có một cỗ hương vị kỳ quái, ông không có nếm ra. Chưa kịp tinh tế nhấm nháp, đã nuốt xuống.
" Chi Chi, chú không khách khí nữa!"
Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-duoc-ke-thua-mot-hanh-tinh/2574129/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.