Mọi người tuy rằng không biết cô đang bận cái gì, nhưng vừa nhìn liền biết cô mệt thảm, bằng không cũng sẽ không nằm trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiểu Ngũ rất nhanh nấu xong sủi cảo, gia vị đều là do Thương Chi chỉ dạy, hương vị tám chín phần mười.
"Các cậu phải học hành cho tốt, chờ các cậu biết chữ, biết tính toán là có thể đến giúp tôi, biết không?"
Thương Tùng là người đầu tiên gật đầu, nó sẽ quý trọng cơ hội không dễ dàng này. Thương Chi sẽ mệt mỏi như vậy, cũng là bởi vì muốn nuôi sống bọn nó đi.
Sau khi rửa mặt, Thương Chi trở về phòng, mở ra máy xoa bóp, nằm yên ở trên giường, toàn thân thoải mái không chịu nổi.
Đưa tay là có thể đụng phải một đoàn mềm mại, thủ pháp thành thạo của Thương Chi từ đầu mèo nhỏ sờ đến đầu cuối đuôi, lại luồn vào dưới bụng nó, ấm áp mềm mại, một ngày buồn ngủ đều biến mất.
Arthur có chút đau lòng, hắn nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay non nớt của nàng, đầu lưỡi tiếp xúc với mấy vết chai nho nhỏ, đây hẳn là do cô đào đất được hơn một tháng nay.
Có giống cái nhà ai giống như cô ấy không chứ...
Dần dần, Thương Chi ngủ thiếp đi.
Arthur cắn một góc chăn, nhẹ nhàng nhảy qua Thương Chi, đắp chăn cho cô.
Ngủ ngon, Thương Chi.
***
Sáng sớm công ty chuyển phát nhanh đã phái người vào cửa tinh tế, cất sữa xong, Thương Chi đem địa chỉ và số lượng đã sửa sang lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-duoc-ke-thua-mot-hanh-tinh/2574108/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.